Vũ Thiển Hùng nào đoán ra được suy nghĩ của Địch Cửu. Địch Cửu vốn không có thời gian tiếp tục lưu lại Đạo giới lải nhải, hắn tới đây chỉ là tiện đường mà thôi. Nhất định phải nhanh chóng giải quyết dứt khoát trạng thái hiện tại, đem quy củ mới định ra. Nếu như vị minh chủ của Đạo giới Tông Môn liên minh đây không đồng ý, vậy hắn liền trực tiếp giết y là xong. Tốn thời gian đi gọi tất cả mọi người tụ tập vào một chỗ, sau đó luyên thuyên giải thích vấn đề thiệt hơn, cuối cùng cân nhắc đủ kiểu lợi ích cho từng tông môn lẫn tu sĩ mới phi thăng tới Đạo giới để mượt mà giải quyết chuyện này? Thật xin lỗi, hắn không có tâm tình cũng không có thời gian làm trò rảnh rỗi đó.
Ở trong vết nứt hư không kia đã làm trễ nải của hắn suốt mấy ngàn năm, Địch Cửu sớm đã lo lắng không thôi. Lúc còn ở Hư Thị, hắn đã nghe quá nhiều tin tức về Thiên Ngoại Thiên, đủ để Địch Cửu càng thêm rõ ràng việc chính mình nhỏ bé như thế nào. Muốn mau chóng nâng cao tu vi và thực lực của bản thân, hắn nhất định phải sớm tìm cơ hội đi tới Thiên Ngoại Thiên kia mới được.
"Địch huynh, chuyện này liền xem như ta đồng ý, thì việc đột ngột thay đổi theo quy củ mà huynh nói cũng còn nhiều điểm bất cập a, khó mà có cách nào trường kỳ kiên trì làm theo được. Huynh nghĩ thử mà xem, Trùng Động quanh năm luôn cần tu sĩ thủ hộ, nếu như tất cả mọi người đều rời đi, tương lai Trùng Động tất nhiên sẽ hỏng mất. Còn có, truyền tống trận nếu thường xuyên được dùng miễn phí như vậy thì sẽ thiếu khuyết phí tổn bảo trì. Địch huynh, thật ra ta có thể dùng thân phận minh chủ tặng lễ cho huynh hai phần thu nhập của Trùng Động..."
Vũ Thiển Hùng quả thật rất bất đắc dĩ, đối mặt với một kẻ có thực lực cường đại như Địch Cửu, hơn nữa lại còn không thèm nói đạo lý như vậy, y còn có thể có biện pháp nào tốt hơn nữa đây?
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, "Vậy ta từ chối thì thật bất kính, hai thành lợi nhuận đó ta xin nhận lấy."
Vũ Thiển Hùng nghe thấy Địch Cửu dễ dàng đồng ý như thế thì vừa khấp khởi vui mừng, lại vừa không khỏi âm thầm khinh bỉ. Làm khó nhau nãy giờ, thì ra còn không phải là muốn chèn ép bọn y để đạt được chỗ tốt cho mình hay sao? Lại còn vờ vịt bảo ‘từ chối thì thật bất kính’, ha ha.
Thế nhưng khiến Vũ Thiển Hùng không có nghĩ tới, ấy là Địch Cửu vừa dứt lời đã tiếp tục nói: "Vũ minh chủ, sau này hai thành lợi nhuận đó ngươi không cần đưa cho ta, chỉ cần trực tiếp giao cho các đời thành chủ của Dược Đạo Môn Thần Thành để bọn hắn quản lý là được. Xem như đó là phí tổn chi tiêu dùng để bảo trì truyền tống trận."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT