Không đợi Địch Cửu nói chuyện, Phiền Viễn liền tiếp tục nói: "Địch đạo hữu, Khốn Sát Trận này của ngươi mặc dù cường đại, nhưng nếu như ta dùng cấm thuật thì hoàn toàn có thể phá vỡ Khốn Sát Trận."
Ma Cúc Gia nghe thấy Phiền Viễn nói vậy bèn vội vàng hùa theo: "Địch huynh, Phiền huynh nói không sai. Mặc dù loại tà thuật như Cấm thuật này, xong khi thi triển xong sẽ gây ra tổn thương khá lớn đến bản thân, bất quá nếu đã đứng trước nguy cơ sinh tử, chúng ta cũng sẽ bất chấp."
Ý tứ của Ma Cúc Gia rất rõ ràng, cả y và cả Phiền Viễn nếu bị dồn đến chân tường, cả hai toàn toàn có thể sử dụng cấm thuật.
"Oanh!" Ô Lạc biết Địch Cửu sẽ không bỏ qua cho gã, cho nên gã không buồn cầu xin, nhân lúc đối phương còn đang phân tâm nói chuyện, gã liền tế ra trường côn đánh thẳng vào Khốn Sát Trận của Địch Cửu.
Địch Cửu biết, lúc này không thể do dự thêm nữa, Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia đều không khoa trương, thay vì cùng ba tên này liều một trận đến nỗi cá chết lưới rách, còn không bằng nhẹ nhàng xử lý một mình gã Ô Lạc thì hơn.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu không chút do dự hét lên: "Mỗi người để lại một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, sau đó mau chóng rời đi, bằng không thì liền lưu lại hết đi."
"Thành giao." Phiền Viễn ngay cả ý nghĩ trả giá cũng đều không có, trực tiếp cầm ra một chiếc nhẫn ném vào trong Khốn Sát Trận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play