Chân Mạn cứ mãi nhìn về phía Địch Cửu, nàng khát vọng hắn nói chuyện với các vị đại lão xong thì sẽ đơn độc đến nói vài câu với nàng, thậm chí bảo nàng sau khi đến Thế giới Tiểu trung ương hãy tới chỗ của hắn cũng được. Đáng tiếc, sau khi tách ra khỏi các vị tông chủ kia, hắn chỉ quay sang dặn dò Địch Địch và Điền Khô chứ không hề có ý định đi về phía nàng.
Hợi Hoằng hội chủ đã lên tiếng bảo mọi người tiến về truyền tống trận, Chân Mạn chỉ có thể thất vọng đi theo đám đông.
Nói không hối hận là chuyện không thể nào, nhưng sự hiếu kỳ trong lòng Chân Mạn đang lớn hơn hết thảy. Nàng rất muốn Địch Cửu ngồi trước mặt mình, từ từ kể tất cả mọi chuyện. Thậm chí nàng đang nghĩ nếu tình cảnh giống như năm xưa thì mình không cần phải làm gì cả, Địch Cửu sẽ chủ động tới nói hết mọi chuyện cho nàng biết.
Thế nhưng, Địch Cửu hiện giờ đương nhiên sẽ không dành thời gian ngồi nói nhảm với Chân Mạn. Sau khi phá vỡ mộng cảnh không chân thực thời niên thiếu, hiện tại trong lòng hắn, Chân Mạn không khác gì nữ nhân bình thường. Hơn nữa nhân phẩm của nữ nhân này còn khiến hắn vô cùng xem thường.
Địch Cửu đã nhìn qua ngọc giản giới thiệu tư chất mà Hợi Hoằng đưa. Chân Mạn có kim linh căn đơn thuộc tính, mang theo một tia tạp chất, linh căn của Dụ Vĩnh Chân cũng gần giống như vậy, nhưng khác biệt là hắn mang thuộc tính hỏa. Trong ngọc giản có ghi chú, tạp chất trong linh căn của Dụ Vĩnh Chân ít hơn của Chân Mạn.
Bởi vậy có thể thấy được, Song Đào môn không hề thiên vị đệ tử. Chân Mạn chắc hẳn cũng biết điểm này, chỉ là nàng ỷ vào việc quen biết Địch Cửu, cho nên mới dám đứng ra bỏ đá xuống giếng với tông môn mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT