Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Ánh xuân dịu dàng chiếu lên cành cây, thêm chút ấm áp cho buổi sáng còn vương chút hơi lạnh.
Buổi tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, lớp học đã yên tĩnh hẳn. Còn chưa đến một năm nữa là thi đại học, các học bá đều đang tranh thủ từng giây từng phút để học, không ai chịu tụt lại phía sau.
Hàng ghế sau, Tôn Hạo Tường làm như kẻ trộm nhìn trước ngó sau, không thấy bóng dáng Tôn Phúc An đâu, lập tức yên tâm. Lấy một chiếc bánh bao từ trong hộc bàn nhét vào miệng, vừa ăn vừa huých khuỷu tay vào Hạ Minh Kiệt: “Anh Bạc sao thế? Cười từ sáng đến giờ.”
Tối qua Hạ Minh Kiệt vật lộn với một bài toán khó, nghiên cứu đến nửa đêm mới ngủ, giờ đang dựa vào tường ngủ gà ngủ gật. Nghe vậy, mơ màng nhìn về phía trước một cái, không mấy để ý nói: “Có đâu, chẳng phải lúc nào nó cũng thế à.”
"Xàm!" Tôn Hạo Tường nuốt bánh bao trong miệng xuống, uống một ngụm nước, “Mày nhìn khóe miệng nó kìa, sắp toe toét đến mang tai rồi, bảo không có chuyện tốt tao không tin.”
Hạ Minh Kiệt lập tức hứng thú, quan sát kỹ lưỡng một chút. Phát hiện đúng là như Tôn Hạo Tường nói, tâm trạng Bạc Tấn vô cùng tốt. Ngay cả cuốn công thức nấu ăn yêu thích cũng không thèm nhìn, ánh mắt…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT