Niềm vui nho nhỏ vừa dâng lên trong lòng Giang Miểu tại tuôn trào, nước mắt rốt cuộc không tự chủ được rơi xuống.
[Phải! Là em cố ý đó. Em chỉ muốn biết liệu anh có lo lắng cho em khi em gặp nguy hiểm hay không. Thật nực cười khi em đã làm một việc mà ngay cả em cũng khinh thường, đối tại chỉ là một trò cười.]
Cô ta dường như cảm thấy không chịu nổi, đứng phắt dậy nhìn Diệp Thù Yến, cười khổ sở: “Trong lòng anh, em là một người hèn hạ như vậy sao?”
Trước mặt người này, cô ta có chết cũng không muốn thừa nhận sự bỉ ổi của bản thân.
Cô ta buồn bã hỏi: “Theo lời cô ấy nói, là em dụ cô ấy đến hồ nước, là em đẩy cô ấy xuống nước, vậy tại sao cô ấy lại bị em dụ qua đó? Cô ấy đã sợ nước như vậy, vậy thì tại sao ngay khi đến cạnh hồ bước lại không có chút sợ hãi nào…”
Đường Noãn trợn tròn mắt, quao, cái trò lấy lui làm tiến này đúng là đỉnh, hoàn toàn né tránh câu hỏi, trực tiếp chỉ thằng vấn đề vào chỗ cô, còn lưu lại một chút thấp thỏm nhớ mong vô hạn. Nói đến đây, Giang Miểu có vẻ mất hết ý chí, nói với Giang Trạm: “Anh.”
Giọng cô ta không tự chủ được nghẹn ngào: “Chuyện này cứ bỏ qua đi, không có ý nghĩa gì cả.”
Nói xong, cô ta lau nước mắt quay đầu bước đi. “Chị Miếu.”
Kim Vẫn Hạ cũng dậm chân, nói: “Anh Diệp, sao anh lại như vậy? Anh sẽ hối hận.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play