Lúc này Đường Noãn mới cảm thấy có chút xấu hổ, cô vậy mà bởi vì suýt nữa đi lạc mà khóc, từ khi nào cô trở nên già mồm như vậy. Diệp Thù Yến cười nói: “Em đã rất lợi hại rồi, hơn nữa vẫn luôn bình tĩnh, nếu lúc đó em quay đầu lại, anh mới thực sự bị dọa chết đó.”
Vừa nói anh vừa nhìn đường đi xuống, cách với thời gian bắn pháo hoa càng gần, người phía sau càng ngày càng đông, con đường nhỏ đó bị kẹt kín người, nếu đi ngược chiều lại thì rất là nguy hiểm.
Diệp Thù Yến nhìn trái nhìn phải, kéo cô đi tìm một chỗ đứng cách xa dòng sông, hỏi Đường Noãn: “Ở đây em có sợ không?”
Đường Noãn lắc đầu: “Không có lố lăng như vậy đâu.”
Thật ra thì ngoại trừ bãi biển, còn những thể loại khác như bể bơi, sông hồ đều được, chỉ cần đừng quá gần mặt nước, chỉ là cái lần ngã xuống hồ vào tiệc sinh nhật Giang Miểu lần trước mới có chút ám ảnh đối với nước. “Vậy chúng ta tạm thời đứng ở đây ngắm, đợi đến lúc chính thức bắt đầu, người chắc hẳn sẽ ít đi, đến lúc đó lại đi ra.”
Đường Noãn gật đầu, lúc này mới hỏi: “Sao anh tìm được em? Em làm mất điện thoại rồi, còn tưởng rằng anh sẽ lên đỉnh núi.”
Nói xong còn có chút sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT