Hai người không nhịn được bật cười, Đường Noãn vỗ anh một cái: "Anh ấn cái gì vậy?”
Diệp Thù Yến thu hồi điện thoại di động lại, theo bản năng ấn màn hình xuống, Đường Noãn nhất thời không cười nổi.
Chỉ thấy trên màn hình khóa chính là ảnh chụp của hai người bọn họ, nhưng mà Diệp Thù Yến bị một bó hoa tươi đập vào mặt.
Đó là hình ảnh lúc trước cô vì vả mặt Giang Miểu thuận tiện khiêu khích Diệp Thù Yến mà lần đầu ra sân bay đón người.
Lúc ấy trên mạng đăng rất nhiều ảnh đẹp, nhưng lúc đó Quý Vân lén lút gửi cho cô một tấm hài hước như vậy, lúc nói khó chịu có thể lấy ra xem bớt tức, cô lập tức tiện tay cài đặt thành phông nền màn hình khóa.
Vài ngày đầu cô còn cảm thấy mới mẻ, sau đó bận rộn cho nên quên mất, dù sao cũng chỉ là phông nền màn hình khóa, nhìn quen rồi, cũng không còn chú ý là thứ gì nữa. Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô. Đường Noãn nhấp nháy cười, vội vàng đưa tay cướp điện thoại di động. "Cái kia đưa em trước...”
Diệp Thù Yến một tay ôm lấy eo cô vòng qua tay của cô, cánh tay kia lại giơ lên cao không cho, cười như không cười nói: "Thì ra em đã nhớ thương anh từ lâu rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT