Thấy Diệp Thù Yến không có ý định buông tay cô ra, Đường Noãn trực tiếp xuất đại chiêu: Khi nãy em mới dùng bàn tay này bóp chết một con gián: “bộp“ một tiếng luôn ra một đống... cái thứ sờ vào thì có chút dính dính nhầy nhầy.... Không biết anh Thù Yến có để ý hay không. Quả nhiên Diệp Thù Yến sững sờ, vô thức buông lỏng tay cô ra.
Đường Noãn nhân cơ hội đó rút tay về, nhưng chưa kịp đắc ý thì phát hiện ra, hình như khi nãy cô đã tưởng tượng phong phú quá rồi, giờ cứ có cảm giác bản thân thật sự đã bóp chết một con gián, không dám nhìn thẳng vào ngón tay của mình nữa, buồn nôn quá đi.
Cô bình phục một lát mà vẫn không đè nén được loại cảm giác này, thật sự chịu không nổi, chỉ có thể đứng dậy đi vệ sinh rửa tay một lần nữa.
Diệu Thù Yến dở khóc dở cười, cô gái này cũng thật là…
Lúc Đường Noãn quay lại, cuối cùng Diệp Thù Yến cũng không làm ầm ĩ nữa, nhưng bà Nhậm ngồi ghế sau vẫn chưa chịu yên.
Có lẽ là do bị mỉa mai là “không đoan trang”, còn bị show ân ái ngược, bà ta rất không phục. Lúc bắt đầu đấu giá, bà ta cầm album ảnh các vật phẩm đấu giá, dịu dàng nói với ông Nhậm: “Chồng ơi, em muốn món trang sức này, anh có thể lấy cho em được không? Cái này, cái này, còn cả cái này nữa, đều rất đẹp.”
Trông như là bà ta đang làm nũng với ông Nhậm, nhưng lời nói lại hướng về phía của Đường Noãn, rõ ràng là đang khiêu khích, Đường Noãn âm thầm khinh bỉ, tưởng cô ngu chắc?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT