Chương 42: Yêu nhau vào mùa xuân
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Văn Dã phải mất vài phút để định hình tình huống trước mắt. Tống Nguyên gần như vùi cả người trong vòng tay anh, đầu gối lên cánh tay anh, đầu gối chạm vào chân anh, hàng mi dài vì bị ép nên rối bời, trông vừa buồn cười vừa chật vật. Có lẽ vì thế mà Văn Dã không đánh thức y dậy.
Văn Dã cẩn thận rút cánh tay y ra, bước xuống giường. Anh cúi đầu nhìn Tống Nguyên đang nằm trên giường. Phần lớn thời gian, anh cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì. Đứng một lúc, Văn Dã bước vào phòng tắm, vặn nhỏ vòi nước, vệ sinh qua loa rồi lại quay về bên giường.
Văn Dã thấy mình thật thảm hại, Tống Nguyên liên tục chạm đến ranh giới của anh, vậy mà chỉ cần nhìn thấy y trong mười phút, niềm vui đã bắt đầu chậm rãi len lỏi trong tâm trí. Văn Dã đứng ngoài ban công hút hết một điếu thuốc, khi quay lại phòng, anh cầm điện thoại trên bàn lên.
[Cậu thu dọn xong thì đi đi, hy vọng khi tôi về không thấy cậu trong phòng nữa.] Văn Dã nhấn gửi, ngay lập tức có tiếng rung từ chiếc áo khoác của Tống Nguyên trên mắc áo.
Văn Dã liếc nhìn, rồi quay người bước ra khỏi phòng. Anh đứng trước thang máy nhìn những con số đỏ chậm rãi tăng lên. Khi gần đến tầng 28, Văn Dã lại quay về cửa phòng, quẹt thẻ mở cửa. Tiếng báo mở cửa không đánh thức Tống Nguyên, Văn Dã lấy điện thoại từ túi y ra, bật màn hình lên, thấy tin nhắn vừa gửi.
Văn Dã nhìn màn hình một lúc, đến khi màn hình tắt, anh mới bực bội vuốt mở khóa màn hình. Tống Nguyên có thói quen không đặt mật khẩu, Văn Dã mở tin nhắn vừa gửi, nhanh chóng nhấn xóa, rồi đặt điện thoại lại vào túi, một lần nữa rời khỏi phòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play