Dưới cái nhìn của cô, Hàn Đông Nguyên có lẽ cuối cùng cũng có chút lương tâm, dù sao vừa mới ăn mì của người ta nên khẽ họ một tiếng, nói: “Muốn giúp cái gì sao? Cô nói trước xem.

Trong lòng Trình Ninh thầm nói cô đang sống, không, chết mười mấy năm rồi nên không so đo với anh - người thiếu hụt tính cách nghiêm trọng – cô phồng gương mặt nhỏ nhắn nói: 
“Em thấy thành lập một nhà máy không phải đơn giản xoắn xuýt giúp người ta làm là được, tốt nhất có thể hệ thống kế hoạch việc cần làm cho tốt, như vậy mới không bị hỗn loạn trong bận rộn. Vấn đề khó khăn cho nên mới tới tìm anh! Em giúp anh làm cái này, ban ngày vẫn bắt đầu làm việc!"

Anh nhìn dáng vẻ cô tức giận lại cố gắng kiềm chế cảm xúc nói đạo lý với mình, không hiểu sao lại nhớ đến dáng vẻ gương mặt nhỏ nhắn còn mập mập của cô hồi nhỏ.

Hồi nhỏ anh rất tồi tệ, không quen nhìn cô ngốc ngốc rõ ràng, dáng vẻ còn cực kỳ đoan trang. Thấy cô làm cái gì cũng không nhịn được mà đá đi, cuộn len và tấm tiệp nhỏ gì đó đều bay tứ tung. Sau đó không quan tâm cô tức giận đến mức rơi nước mắt còn kìm nén dáng vẻ ngốc nghếch của mình mà nghênh ngang rời đi...

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play