Thời gian tiến vào tháng chín, mùa thu vàng đến mát mẻ, lá cây dần dần khô héo lụi tàn.
Các sứ thần của nước Đông Long đến Thượng Kinh, dâng lên lễ vật bọn họ cống lên. Người của nước Đông Long thấp bé xảo trá, quỷ kế đa đoan, còn không bằng so với linh cẩu dã ngoại.
Nhiều năm trước bọn họ khai chiến với Đại Hoàn, đốt giết đánh cướp liên tiếp quấy rầy, làm rất nhiều chuyện ác. Bây giờ chiến bại, cúi đầu xưng thần, họ lại làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn khiêm tốn, dâng lên trân bảo quốc thổ của bọn họ. Nói dễ nghe một chút là co được dãn được, trên thực tế chẳng qua là sói mắt trắng nuôi mãi không thân, có thể cắn ngược lại một cái bất kỳ lúc nào.
Người Lục gia chết dưới tay nước Đông Long, cho dù bây giờ hai nước hòa bình giao hảo, cũng không ngăn được bách tính phỉ nhổ căm hận bọn họ.
Thiên Khánh Đế không thể chấp nhặt với dân chúng. Ông bày ra dáng vẻ nhân quân rộng lượng, thu nhận lễ vật của Đông Long, bỏ qua ân oán trước kia. Cân nhắc cho đại cục, văn võ bá quan cũng không thể nắm lấy oán cũ không bỏ.
Hồng Hộc Tự bày yến hội chiêu đãi bọn họ, còn sắp xếp sứ thần cùng đi hành cung săn bắn, triển lộ thổ địa phì nhiêu, giống loài phong phú của Đại Hoàn.
Nước Đông Long không tính là đất đai cằn cỗi nhưng quanh năm rét lạnh, thời gian dân chúng có thể canh tác rất ngắn ngủi, bọn họ đương nhiên không có rừng rậm rộng lớn, sức sống bừng bừng như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT