Khi thăm dò nội thất, nàng lại phát hiện Bùi Ứng Tiêu đang mở một phong thư ra, biểu cảm trên mặt giữ kín như bưng. Trên người y, không biết có bao nhiêu bí mật vờn quanh. Cho dù hắn có vẻ như không che giấu gì với nàng nhưng Khúc Ngưng Hề cũng không dám tìm tòi nghiên cứu. Hoặc là nói, là nàng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nàng đã biết được quá nhiều, thật sự chịu không được nhiều hơn. Cho dù nàng nhất định trở thành một người trong hậu viện Đông Cung, ở một phút trước khi đến cũng không thể nhận mệnh.
Huống hồ nàng cảm thấy Bùi Ứng Tiêu là một người rất có giới hạn, tuyệt đối không thích chuyện riêng tư bị nhìn trộm.
Khúc Ngưng Hề rụt đầu lại, đặt tờ giấy lên bàn, một tay chống cằm bắt đầu sững sờ.
Nàng yên tĩnh đợi, không tiện rời khỏi thư phòng đi lại lung tung bên ngoài.
Bùi Ứng Tiêu đang dựa vào bàn, ngẩng đầu lên, cất giọng gọi một thư đồng vào, nói: "Song Vanh, dẫn nàng xuống dưới nghỉ ngơi."
"Vâng." Song Vanh mỉm cười, duỗi tay về phía Khúc Ngưng Hề: "Mời cô nương đi theo ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play