Lúc rời khỏi trại nuôi ngựa, người đã tan đi gần hết, Mông Dịch Hoài đuổi theo đi lên từ phía sau. Hắn muốn tặng lại phần thưởng, nói là vì cảm ơn Khúc Ngưng Hề đã đặt cược.
Nam tử cao lớn mạnh mẽ và nữ tử thướt tha mềm mại, một cao một thấp đối lập nhìn nhau, giống như một bức họa bên hồ mùa xuân.
Khúc Ngưng Hề do dự, quà chuyển tặng không phải đồ tư nhân của đối phương, lại tặng quang minh chính đại, không tính là lén lút trao nhận. Nhưng đó là một tín hiệu rõ ràng, sau đó có thể hẹn gặp đối phương chính thức tiến vào bước xem mắt.
Nàng biết rất ít về Mông Dịch Hoài, cho dù lúc này gấp gáp rời đi cũng không thể nóng vội... Đang suy nghĩ nên từ chối khéo như thế nào, Thái tử ở bên cạnh vậy mà lại chưa rời đi.
Bùi Ứng Tiêu cười đứng ở cách đó không xa, ôn hòa nói: "Hình như Cô nhặt được khuyên tai của Khúc cô nương."
Ồ?
Khúc Ngưng Hề sờ lỗ tai, quả nhiên đã rơi mất một cái khuyên tai. Nàng áy náy mỉm cười xin lỗi với Mông Dịch Hoài, chạy chậm đến trước mặt Bùi Ứng Tiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play