Nếu không phải vì thân phận đặc thù đã quen với việc nguỵ trang trước mặt người khác thì e là Lý Vân Tranh đã nhảy dựng lên chào hỏi. Chẳng lẽ đây chính là… duyên phận?
Thế nhưng… khi đi đến trước mặt đám người, Lục Châu lại vuốt râu nói thẳng: “Lý Vân Tranh, lão phu biết ngươi sẽ tới.”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, đám tướng sĩ triều đình và đệ tử Thiên Vũ Viện đều nhíu mày. Lại có kẻ dám nói chuyện với hoàng đế của một nước như thế? Quả là ngỗ nghịch phạm thượng.
Vương Xu vừa định cất tiếng trách mắng thì Vương Sĩ Trung đã nhanh tay đè nàng lại, khẽ nháy mắt. Lúc này Vương Xu mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đám người Cao công công và Vương Sĩ Trung là những kẻ lão luyện, dù sao người ăn phải quả đắng là hoàng đế chứ không phải bọn hắn, nhân dịp này cũng nên để cho tiểu hoàng đế nếm trải thế nào là lòng người hiểm ác.
Nào ngờ, Lý Vân Tranh lại xấu hổ chắp tay nói: “Lão tiên sinh.”
Đám người câm nín.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play