Thế là Ngu Thượng Nhung biểu lộ gương mặt lạnh lùng đến cực điểm: “Ngươi mà còn theo dõi ta, ta sẽ giết ngươi.”
Vu Vu chớp chớp đôi mắt to, nàng không cảm thấy hắn đáng sợ mà chỉ thấy hắn đáng yêu quá sức, suýt chút nữa đã không nhịn được mà nở nụ cười.
“Đại ca ca, mấy đêm nay huynh nấp ở đâu thế? Có hung điểu nào bắt huynh không? Có bị thương ở đâu không, để ta trị liệu cho huynh, Trị Liệu Thuật của ta rất tốt đó nha…” Vu Vu nâng tay lên, trong lòng bàn tay toát ra quang mang màu đỏ nhạt, vừa ôn hoà vừa mạnh mẽ.
Ngu Thượng Nhung chỉ biết câm nín.
Vu Vu thấy hắn không thèm ngó ngàng đến mình, bèn lạc lõng nói: “Sao lại không bị thương chứ?”
Ngu Thượng Nhung nói: “Hung thú đương nhiên đáng sợ, nhưng tránh né chúng thì không khó.”
Từ khi còn nhỏ sống ở phía bắc Đại Viêm, Ngu Thượng Nhung vẫn có thể bình an vô sự vượt qua nhiều lâm địa để tới Kim Đình Sơn. Người quanh năm sinh sống trong rừng cây và băng tuyết như hắn có phản xạ lẩn tránh hung hiểm và dã thú hơn xa người bình thường. Huống hồ gì bây giờ hắn lại còn là tu hành giả bát diệp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT