Đọc tới đây, Lục Châu phát hiện bên cạnh có một đoạn ghi chú ngắn: “Trong khu rừng có một cây đại thụ vĩ đại, ngọn cây cao vút hứng lấy ánh sáng mặt trời và mưa móc, thân cây thô to chiếm lĩnh hết không gian, rễ của nó cực hạn um tùm hấp thu tinh hoa của đại địa. Nhưng bên cạnh cây đại thụ lại có mấy cây con gầy yếu cố gắng giãy giụa sinh tồn, cành lá của chúng đã sắp khô héo hết. Cây con tức giận nói với đại thụ: Ngươi đã rất cường đại rồi, sao còn phải hạn chế việc sinh trưởng của ta? Đại thụ hờ hững nhìn nó, lãnh đạm nói: Đối với ta thì việc ngươi sinh trưởng vĩnh viễn là một sự uy hiếp.”
Lục Châu hơi nghi hoặc. Luật rừng?
Hắn nhớ tới Lăng Hư Kiếm siêu thiên giai, nhớ tới Phán Quan Bút trong tay Lưu Thương, nhớ đến những lời ghi chép trong quyển điển tịch người Nhu Lợi mang tới…
Sau đó Lục Châu tiếp tục đọc.
“Có rất nhiều người điên đang tìm kiếm chân lý về lồng giam thiên địa và cấm khu thọ mệnh. Cũng có rất nhiều người điên đã trở thành thức ăn cho bọn hung thú… Ta hy vọng ngươi không phải là người điên.”
“Ta thích Đại Viêm… Nơi này an tĩnh hiền hoà, không có bao nhiêu kẻ thích chém chém giết giết, cũng không có đám người điên kia. Đời người vốn là nghịch thiên, bát diệp sống được một ngàn năm đã là đủ. Cho nên ngươi nhất định phải nói với thế nhân rằng trên đời này không có cửu diệp, rằng con người chỉ có thể sống đến một ngàn tuổi… Như vậy thì lòng hiếu kỳ của bọn họ sẽ bị bóp chết từ trong trứng, nguy hiểm sẽ bị tiêu trừ.”
“Đừng cố gắng thăm dò, cũng đừng cố bước tới cấm khu. Những đồ vật ta lưu lại đã đủ để chứng minh tất cả…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT