“Nếu có thể mở ra thì ta còn bảo người mang tới đây làm gì?” Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái.
“Tam sư huynh nói có lý.” Minh Thế Nhân lúng túng đáp.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi xuống bậc thềm đến trước mặt chiếc rương.
Trong mật thất có không ít rương, hắn không hề chú ý tới.
Rất nhiều rương trong đó do không được quét dọn trong thời gian dài nên đã phủ một tầng bụi bặm thật dày.
“Sau khi mật thất bị hư hại, những chiếc rương khác đều bị vỡ, duy chỉ có chiếc rương này là còn nguyên vẹn. Đồ nhi cảm thấy kỳ quái nên mới đem tới cho người xem.” Đoan Mộc Sinh nói.
Minh Thế Nhân cười nói:
“Sư phụ, đồ vật này hẳn là bảo bối rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT