Lúc này, Xích Đế bỗng xem thường nói: “Mặc dù bọn hắn là sư đồ nhưng bây giờ đã tới Thái Hư, mỗi người đều có tu vi đạo thánh trở lên. Đệ tử cũng có quyền tự do truy cầu điều mình muốn chứ.”
Đây cũng là điều Thanh Đế và Bạch Đế vẫn luôn lo lắng. Bọn họ vất vả bồi dưỡng người nắm giữ hạt giống, kết quả lại may áo cưới cho người ta chẳng phải là uổng công phí sức hay sao?
Lục Châu hừ lạnh nói: “Xích Tiêu Nộ, ngươi còn có mặt mũi nói tới ‘tự do’? Ngươi giam cầm Đế Nữ Tang ở Kê Minh, hiện tại Thiên Khải Chi Trụ nơi đó đã sập, ngươi có quan tâm gì đến sinh tử của nàng không?”
Xích Đế tuy đã sống qua hàng tuế nguyệt, nhưng khi nghe được lời này vẫn không nhịn được mà biến đổi sắc mặt. Đánh người không đánh mặt, mà người này lại liên tục nhắc tới nữ nhi của hắn hai lần khiến hắn rất tức giận.
Xích Đế không vui đáp: “Các hạ quản nhiều quá rồi.”
“Nếu không vì nể mặt đám đồ đệ, lão phu đã chẳng muốn nói thêm một câu nào với ngươi.” Lục Châu đáp trả.
Đánh nhau thì không được, nhưng khí thế không thể thua người ta! Xích Đế quay người nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, trầm giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play