Hai người sóng vai đứng bên ngoài thành, ngẩng đầu ngắm trăng.
Minh Thế Nhân thở dài một tiếng: “Đệ có một người huynh đệ, hắn rất ngốc rất ngốc. Hắn không biết nói chuyện, lần nào giao lưu với người khác cũng phải khua chân múa tay. Hắn không nghe được gì, nhưng lại rất thích nghe người ta nói chuyện, làm như thể mình nghe rất chăm chú ấy.”
“Người đó bị câm điếc?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Đúng vậy. Hắn câm điếc.” Minh Thế Nhân không muốn dùng từ ngữ này để hình dung huynh đệ mình, bèn nói, “Đúng hơn là, ông trời cảm thấy thế giới này quá mức bẩn thỉu nên loại bỏ tạp âm ra khỏi thế giới của hắn.”
Minh Thế Nhân ngồi xuống đất, trong tay cầm một nhành cỏ dại, trong mắt toả ra quang hoa. Cỏ dại hoá thành bột mịn.
“Hắn chính là một mảnh giấy trắng, từ nhỏ đã không bị thế giới này tiêm nhiễm. Hắn thích cười, dù cho bị đánh cũng sẽ tươi cười với đối phương.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Bị đần sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play