Ngu Thượng Nhung bay lướt tới, lơ lửng bên cạnh người Trương Hi Minh, thản nhiên nói:
“Thật xin lỗi, tội danh của cha ngươi đã định, bằng chứng như thép. Xuất thân và ăn học của ngươi lý ra nên giúp ngươi phân biệt được đúng sai thật giả. Công đạo ở trong lòng người, nếu là người biết lễ nghĩa liêm sỉ sẽ tuyệt đối không còn mặt mũi nói ra hai chữ ‘oan uổng’. Nếu ta là ngươi, ta đã vung đao tự vẫn từ lâu, sao còn không biết xấu hổ đến khiêu khích người khác?”
Phốc !
Trương Hi Minh điên cuồng thổ huyết.
Ngu Thượng Nhung hờ hững nhìn hắn, trong lòng không chút thương hại. Nhiều năm ma luyện trong sinh tử, những khó khăn vất vả hắn gặp phải cũng không ít hơn Vu Chính Hải. Hắn biết, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, mà Trương Hi Minh chính là loại người như vậy.
Khí tức Trương Hi Minh càng lúc càng yếu ớt. Ngu Thượng Nhung không nhìn hắn mà nhìn về phía làn mưa bụi trong phế tích, thản nhiên hỏi: “Hắc liên ở đâu?”
“Ngươi, ngươi… có gan, tự mình, đi tìm hắn…” Nói xong câu này, Trương Hi Minh hộc ra một hơi cuối rồi ngoẹo đầu tắt thở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play