Nguyên vật liệu không đủ, cách điều chế cụ thể cũng không rõ ràng, thật ra mùi vị tự chế của đại bạch miễn (*) chênh lệch rất xa so với trí nhớ của Lý Dịch.
(DG: Đại bạch miễn: hay còn gọi kem thỏ trắng, một món ăn rất nổi tiếng của TQ)
Ngược lại mùi vị của “kem thỏ trắng” với “thỏ trắng nhỏ”, “thỏ đen lớn” lại có chút tương tự.
Có điều Vĩnh Ninh lại ăn say sưa ngon lành, nếu như không phải Lý Dịch sợ nàng ăn nhiều bị hư răng, một mình nàng ăn cộng lại còn nhiều hơn so với Tiểu Hoàn và loli ngạo kiều.
Bánh kẹo thế giới này vẫn còn ở giai đoạn sơ khai, làm một chút có thể, nếu như lại có thể phát triển tiếp, sau cùng có thể sẽ xuất hiện nhiều nghề chiếm lĩnh thị trường, vươn xa hơn sẽ thành lập ra một công ty khổng lồ với nhiều ngành, vài phút thu vào mấy vạn lượng bạc, đương nhiên, đối với hắn mà nói, ngược lại to đến mức độ kia không có thú vị gì, phí bao nhiêu tâm trí, trì hoãn bao nhiêu giấc ngủ.
Loli ngạo kiều chạy tới, sau khi nhét vào miệng hắn nhét một viên đường lại nhanh chóng chạy đi, Lý Dịch nằm trên ghế xích đu trong sân, bên tai là tiếng cười thanh thúy của hai tiểu cô nương nhưng cũng không ồn ào, khi hắn mở to mắt nhìn lên một cái, sinh hoạt phía trước mà nói, đã là vô cùng tốt.
Ở một nơi khác trong kinh đô, đứng trước đồng ruộng, hơn mười nha dịch đi theo phía sau Lưu huyện lệnh không có nhàn nhã như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play