Lão giả và thiếu nữ chỉ dựa vào hát khúc và diễn tấu mà sống, rất nhiều chưởng quỷ tửu lâu trong kinh đô đều có lòng hảo tâm, không đuổi họ đi. Đàn tấu xong thì khuôn mặt già nua không để ý mà cầu xin mấy đồng tiền, hiếm lúc cũng sẽ có khách nhân trực tiếp đưa ra yêu cầu, thù lao cũng phong phú hơn một ít.
Đương nhiên, trường hợp bị căm ghét cũng không ít, lão giả cười cười đi qua, nói:
- Kỹ nghệ của tiểu nữ không đủ, quấy rầy công tử thanh tĩnh, thật sự rất xin lỗi, tiểu lão nhân lập tức đi ngay, lập tức đi ngay.
- Mau mau cút đi!
Người tuổi trẻ kia chán ghét trừng lão giả một cái, đang định đi vào phòng lại thì chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng “Rầm”, một hán tử đứng bật dậy.
Trong mắt hán tử tên Lữ Mãng ấy, Tôn lão đầu và ân công đã giao bạc xong, đương nhiên phải nghe hết từ khúc, trên thực tế hắn cũng đang nghe rất thích ý, nhưng cái tên không biết từ đâu xuất hiện này không ngờ lại thô lỗ như thế, quả thực là phá hư phong cảnh —— đời này hắn xem thường những kẻ thô lỗ nhất.
Lữ Mãng vỗ bàn một cái đứng lên, đi tới bên cạnh lão giả, nhìn người trẻ tuổi nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT