Cảm xúc Lý Dịch dành cho Khánh An phủ không phải kinh đô có thể sánh bằng.
Cho dù kinh đô phồn hoa hơn nơi đây, nhưng trong kinh đô không có Liễu Diệp trại, không có Như Ý phường, không có Câu Lan viện, không có rạp hát, tên của thanh lâu cũng không thuận mắt như Quần Ngọc Viện. Hai tháng bôn ba đã chơi đủ, nhưng cũng mệt mỏi quá sức, bây giờ Lý Dịch chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, nằm lên chiếc giường quen thuộc mà đánh một giấc ngon lành.
Xe ngựa đi vào cửa thành, con đường này Lý Dịch đã đi không biết bao nhiêu lần. Qua hai ba tháng, người bán hàng rong bày sạp ven đường cũng không thay đổi, thậm chí Lý Dịch còn thấy Đại Ngưu mặc bộ khoái phục lắc lư trên đường, cửa Như Ý phường đóng chặt, chưởng quỹ béo của tiệm vải sát vách xách một cái ghế ra ngồi trước cửa tiệm, tiếp tục than thở vì cửa hàng làm ăn chẳng khấm khá…mọi thứ đều giống như khi hắn rời đi.
Hán tử thật thà chất phác ấy chỉ theo nửa đường rồi rời đi, Lý Dịch tự mình lái xe ngựa, cuối cùng dừng lại trước một đại trạch, không thấy người lớn ngoài cửa, chỉ có mấy đứa nhóc choai choai đang chơi đùa.
Lão Phương trở về sớm hơn họ một bước, đón hết mọi người ở đây lên đó. Giờ đã qua hai tháng, họ hẳn đã đến kinh đô, mà ở đây lại không giống một nơi không có người, không biết vì sao.
Nhìn thấy nhóm người Lý Dịch bước xuống xe ngựa, mấy đứa bé lập tức dừng chơi đùa, núp sau đại môn, thấy họ đi vào trong thì lập tức giải tán, chạy vào sâu trong sân. Bốn người vừa mới bước vào trạch viện, vừa lúc có một người ra đón. Thiếu nữ gọi Dương Liễu Thanh nao nao, sau đó kinh hỉ bật thốt.
- Sư phụ, sư bá, mọi ngươi về rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play