“Ăn chung”, “Uống chung”, “Ngủ chung”, có tất cả ba cái chung, nhưng Lý Dịch chỉ chiếm cái thứ nhất.
Đường đường là vua của một nước, muốn cho ai tới ăn chung thì chỉ cần ra lệnh một tiếng, tại sao hết lần này tới lần khác đều chỉ chọn mình hắn?
Lý Dịch đã rất no, nhưng vẫn phải ép dạ cố gắng uống hết chén chè hạt sen tuyết nấm trước mặt rồi kẹp vài món ăn qua loa, may mắn là có lẽ sáng nay lão hoàng đế chưa ăn no, đồ ăn trên bàn không tệ cho nên đa số đều vào bụng hắn.
Một lát sau, cuối cùng Cảnh Đế cũng cảm thấy no, lúc này mới đặt đũa xuống. Tên thái giám đứng hầu hạ bên cạnh nhanh chóng đưa lên một chiếc khăn lụa vàng, Cảnh Đế cầm lấy lau miệng rồi đột ngột hỏi một câu.
- Ta để ngươi từ phủ Khánh An đi vào Kinh Thành, ngươi có cảm thấy bất mãn trẫm?
- Nhận được hoàng ân, được phong làm Tử Tước chính là một việc vinh dự, thần không hề có bất mãn.
Mà nếu thật sự có bất mãn thì cũng không thể nói thẳng, câu hỏi của lão hoàng đế căn bản là một câu nói nhảm. Đương nhiên, Lý Dịch chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play