Lần này bị thương thật không nhẹ, Như Nghi nói một chưởng kia của Ngô Ứng dùng tới ám kình, nếu không phải trùng hợp né qua chỗ yếu hại, hắn đã không sống tới bây giờ.
Dù như thế, một chưởng kia cũng thương tổn tới phế phủ, nghỉ ngơi cả một buổi tối, thân thể vẫn mềm nhũn, khí lực không phục hồi được bao nhiêu.
Cảm giác nhàm chán khi nhàn rỗi rất khó chịu, lúc đầu muốn bước ra ngoài đi lại, tuy nhiên không còn chút sức, vẫn có một ít khí lực bước đi nhưng Như Nghi không cho, đành phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Chân giường để mấy quyển thư tịch hơi mỏng, phần lớn là loại hình chí dị, trước kia thuận tay mua, lúc thấy nhàm chán, lật hai trang xem bèn ném ở đó không động tới nữa.
Thực ra bây giờ hắn muốn xem loại hình thư tịch gì, chỉ cần động suy nghĩ, trong đầu sẽ tự xuất hiện sách về loại đó, trong thư viện không có thư tịch trong thế giới này, cũng không cần cố ý đi mua, lấy tay sờ qua thì có thể phục chế ra một bản tương tự, trong đầu xuất hiện một bản sao chép, chẳng qua người khác nhìn không thấy cũng sờ không được thôi.
Nhưng cứ như thế thời gian dài cũng sẽ phiền chán, nếu không có chuyện gì khẩn yếu, hắn tình nguyện cầm một quyển sách vừa phơi nắng vừa đọc.
Tiểu Hoàn sợ một mình hắn trong phòng phiền muộn, nên chuyển cái ghế gỗ đến, ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm cùng hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT