Con người Lão Thường này, mỗi lần nói chuyện luôn âm trầm, lúc nào cũng là vẻ mặt người chết kia, cực kỳ phi thường vô cùng không được người khác chào đón.
Tên của hắn đủ để khiến vô số quan viên quyền quý ở Kinh Đô nghe thấy phải sợ mất mật. Cái danh Thường Đức Thường tổng quản có lẽ bá tánh bình thường chưa từng nghe tới, nhưng ở trong nhà cao cửa rộng lại có thể ngăn em bé khóc đêm.
Lý Dịch chưa từng có một khắc nào lại cảm thấy gương mặt người chết này thân thiết giống như bây giờ.
Lão Phương đi ra ngoài lấy loại rượu mạnh nhất, không phải cái loại rượu chưng cất công nghiệp chỉ có hương thơm không có độ kia,
mà chính là loại rượu được làm ra sau khi công nghệ được cải tiến, đây là nhóm rượu ngon đầu tiên được chính thức sản xuất.
- Mấy năm nay ta đã đi rất nhiều nơi, uống rất nhiều rượu, nhưng mà rượu của các ngươi vẫn hợp khẩu vị nhất. Khó trách năm đó bệ hạ luôn nhớ mãi không quên.
Lão Thường uống rượu không giống như bọn người lão Phương, lúc uống thì ngửa đầu ra rót một bình, uống ừng ực, sau khi uống xong thì hơn một nửa bình rượu đều rót vào CỔ, vào áo, lão Thường uống từng chén một, nếu có thời gian thì hắn còn sẽ tinh tế nhấm nháp
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT