Nhược Khanh tựa như thần tiên, khoác ráng màu mà đến, lại đạp cầu vồng rời đi.
Nàng vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo một đám mây, lại mang đi rất nhiều tín ngưỡng của các tín đồ.
Nhược Khanh mang đi tín ngưỡng của bọn họ, Hứa Chỉnh mang đi thân thể của bọn họ, đây là nhóm tín đồ Tế Quốc đầu tiên mà bọn họ thu phục được, hơn nữa còn là những tinh anh trong trung tâm thành giáo tại Tề Quốc.
Những tinh anh này đều quỳ rạp dưới lăng kính tán sắc của Tiểu Thúy.
Lý Dịch vẫn luôn cảm thấy, nếu so sánh với những loại người muôn hình muôn vẻ trên thế gian thì những tín đồ cuồng tín này mới là đơn giản và đơn thuần nhất. Giữa bọn họ không có lục đục gì với nhau, giao tiếp với bọn họ không hề mệt một chút nào.
Bọn họ chỉ tin tưởng nương nương, nương nương để bọn hắn làm ác thì bọn họ sẽ làm ác, nương nương để bọn họ làm việc thiện thì sẽ lập tức làm việc thiện, nếu như có thể tiến hành dẫn đường và tinh lọc bọn họ cho tốt, lúc đó so sánh những người này với triều đình dơ bẩn hỗn loạn, đây mới là một dòng nước trong của thế gian.
Tiểu Thúy thu hồi lăng kính tán sắc của mình lại, nhặt tấm gương trong nước lên, bưng luôn cái chậu nước trong viện đi mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play