Trần Lạc thừa nhận tư tưởng của mình có phần nhỏ hẹp, vậy mà cảm thấy ở thế giới này làm thầy thuốc là một chuyện rất hạnh phúc. Các thầy thuốc nơi này đã nhận thức được lúc con người bị bệnh, các cơ quan trong cơ thể sẽ phát ra âm thanh khác nhau.
Nhưng bọn họ lại chưa phát minh ra ống nghe bệnh, các thầy thuốc chỉ có thể để bệnh nhân cởi trần nửa người, sau đó dán tai mình lên ngực hoặc bụng của bệnh nhân. . .
Vì cam đoan chẩn bệnh chính xác, mặc kệ bệnh nhân là nam hay nữ, nửa người trên cũng không thể mặc quần áo. Các quý tộc sẽ có nữ thầy thuốc chuyên môn phục vụ cho các tiểu thư và phu nhân, về phần bình dân. . . , bọn họ cho dù bị bệnh, cũng xem thường.
Isabella nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm ở trên giường, cánh tay đặt ở hai bênh người, bàn tay siết chặt lại, một bộ mặc cho người muốn làm gì thì làm. Trần Lạc lúng túng nói: "Tớ chữa bệnh không cần cởi quần áo. . ."
Isabella từ từ mở mắt, thở phào một hơi, sắc mặt cũng không có đỏ như vậy, suy yếu hỏi: "Vậy làm sao cậu trị?" Trần Lạc ngồi bên giường, nói: "Đưa tay cho tớ." Isabella nhìn hắn một cái, chậm rãi vươn tay, Trần Lạc nắm lấy tay của nàng, nói: "Cậu ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ khỏe. . ."
Bởi vì bị sốt, Isabella vốn rất mệt mỏi. Trần Lạc nắm tay nàng khiến trong lòng nàng rất cảm thấy an toàn, rất nhanh liền thiếp đi. Trần Lạc yên lặng câu thông nguyên tố chữa trị, chậm rãi vận chuyển vào thể nội của Isabella. Britney đợi một hồi, nhịn không được hỏi: "Thế nào?"
Trong lòng của Trần Lạc cũng không chắc chắn, hắn đưa tay sờ lên trán của Isabella, sợ hãi tán thán: "Hình như hết sốt rồi." Britney đi lên trước, tự mình sờ lên trán của Isabella, kinh ngạc nói: "Vu thuật thật sự có thể chữa bệnh. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT