Thay đổi lớn như vậy, đáng ra trên mạng phải tìm được thông tin gì đó, nhưng vì đây là một hòn đảo tư nhân, người ngoài không thể tùy ý ra vào, do đó tìm khắp cả mạng, Tiêu Hòa cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào có liên quan.
Rõ ràng là đã lâu lắm rồi không có người đến đây, nơi này hoang vu cực độ, ngay cả con đường dẫn đến biệt thự cũng khó nhận ra. Hoắc An và Từ Nhất Chu đi dọn đường phía trước, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ mới đến được căn biệt thự duy nhất trên đảo.
Một ngày trước, tổng giám đốc đã cố ý cho người đến dọn dẹp và tiếp tế, phòng ốc khá sạch sẽ, nhưng vườn hoa héo úa khiến nơi này trông như bị bỏ hoang.
Tường hơi ngả vàng, trên mặt còn có nhiều vết cào, có thể là do ở đây lâu rồi không có người ở, động vật trên đảo đã đột nhập vào để lại dấu vết.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Ôn Khả Khả cau mày.
Hôm nay cô ấy trang điểm rất đẹp, lúc xuống tàu vẫn giống như một nàng công chúa, giờ trải qua một chặng đường dài nhọc nhằn, cô áy chẳng khác nào một bà điên vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.
"Em còn tưởng chúng ta thật sự đến đây nghỉ dưỡng..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play