Đối với việc Nam Kha nói rằng cô chỉ mơ thấy một cơn ác mộng, trong lòng Phong Quang vẫn hơi hoài nghi, nhưng khi cô lén đến rừng trúc lần nữa thì lại không thấy có căn nhà nào cả, càng không có Tần Trang. Dường như cô buộc phải tin rằng mình chỉ mơ thấy một cơn ác mộng.
Lúc này dù sao Phong Quang cũng khó giữ thân mình, cho dù có Tần Trang ở đó thì sao đây? Cô cũng không có năng lực lớn như vậy mà đi lo chuyện của người khác. Huống chỉ, quan hệ của cô và Tần Trang hoàn toàn không tính là thân thiết.
Buổi chiều, Nam Kha dẫn Phong Quang đi ra ngoài thôn. Tuy lúc này Phong Quang vẫn theo bên cạnh Nam Kha giống như khi tới, chẳng qua trên cổ cô không còn dây thừng. Vậy thì ngẫm lại... dường như cô nên vui mừng vì địa vị của mình đã cao lên?
Không, cô hoàn toàn không vui nổi.
Sợ cô chân ngắn không theo kịp, Nam Kha cố bước chậm hơn. Hắn hơi cúi đầu nhìn cô, có lẽ sau khi cân nhắc một lúc, hắn mới có dũng khí hỏi cô, "Có mệt không?"
"Không mật."
Phong Quang rất nhanh chóng đáp lại hai chữ này. Tâm tình cô hiện giờ đang thật sự phấn khích, biết đâu cô sẽ có thể cứ thế mà trốn đi. Ngoại trừ hưng phấn và khẩn trương, cô không cảm thấy mệt chút nào. Nam Kha nghe cô trả lời, trong mắt cũng chỉ hơi có chút thất vọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play