Hermann khẽ vỗ về quan tài thủy tinh, đôi mắt chăm chú nhìn "cô bé" nằm bên trong đó.
Hắn những tưởng mình không thể chế tạo ra một thể xác hoàn mỹ cho Phong Quang, cũng đã mất rất rất nhiều thời gian cho việc đó. Đây là thân thể hắn vừa lòng nhất, bởi thân thể này thực sự quá giống cô bé năm đó đã nói màu tóc hắn là màu mật ong.
"Hermann... Người điên rồi."
Arnold theo bản năng thốt ra câu đó. Nếu Hermann không điên, thì sao hắn lại có thể nghĩ đến chuyện kỳ lạ như vậy?
Cái gì mà phương pháp sống vĩnh cửu, cái gì mà chế tạo thể xác để sắp đặt linh hồn... Những thứ đó đều không phải điều người thường có thể nghĩ đến.
Hermann ngước mắt, điều không phù hợp với khuôn mặt không biểu cảm của hắn chính là đôi mắt xanh thằm trong lành như biển rộng.
"Người thường luôn khó mà hiểu nổi sự vĩ đại của Thần. Cho nên, sinh mệnh của ngươi ngắn ngủi như ve mùa hạ, mà ta... ta và Wendy, chúng ta sẽ có thể thực sự chứng kiến sông cạn đá mòn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT