Phong Quang về đến nhà, lại giống như mọi lần mà bị cha cô lườm trắng mắt, chẳng qua cô lựa chọn lờ đi. Về việc làm ngơ với sự tức giận của cha mình, cô đã rất thông thạo, hơn nữa cũng rất quen.
Đến buổi tối, cô nhận được cuộc gọi của Đoạn Mộ, Phong Quang nằm trên giường, cười hi hi nói:
"Em vốn đang định gọi cho anh, không nghĩ tới anh đã gọi đến rồi."
"Đã ăn xong rồi chứ?"
Đứng trước cửa sổ sát đất, Đoạn Mộ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tưởng tượng cô đang nói chuyện với mình bằng dáng vẻ đáng yêu ra sao, hắn không khỏi nhẹ giọng bật cười.
Phong Quang nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, cô nhẹ nhàng nói:
"Đoạn Mộ, em nhớ anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play