Cửa ngay lúc này mở ra, một người từ ngoài đi vào, cậu vừa định thuận tay đem túi quăng lên sofa, nhìn thấy hai người đứng đó liền bối rối.
không chỉ cậu, Phong Quang cũng thật sự bối rối.
Nơi này người phản ứng cực bình thường là Âu Tuân, cậu hỏi: “Cậu sao lại quay về?”
Trong giọng nói có hương vị mất hứng, giống như nói quay về làm gì.
“Tôi… tôi nhớ nhầm ngày phỏng vấn nên quay lại.” Quách Minh cảm thấy có chút tủi thân, nhưng khi nhìn đến cô gái bị Âu Tuân ôm vào trong ngực mới nhớ đến việc phải kinh ngạc trợn mắt, “Đây không phải đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị sao? Âu Tuân cậu bắt cóc cô ấy!!?”
Bởi vì cậu ta bình thường cũng xem một ít tin tức trên tạp chí, cho nên cậu có nhìn qua ảnh của Phong Quang.
Phong Quang bật cười, cảm thấy thú vị, “Đúng rồi, tôi bị cậu ấy bắt cóc tới đây.”
“Âu Tuân cậu sao lại có thể làm loại chuyện này!?” Quách Minh kích động chỉ trích, “Cậu thiếu tiền có thể nói với tôi, người cậu bắt cóc là Hạ Phong Quang đó, đến lúc đó chúng ta giết con tin sẽ rất nguy hiểm cậu biết không hả!?”
Bây giờ Phong Quang cười không nổi.
Âu Tuân tỏ ra hờ hững, “Phong Quang là bạn gái của tôi.”
“Bạn bạn bạn bạn… bạn gái!?” Quách Minh phóng đại âm lượng, xin thứ cho cậu hoàn toàn không dám tin, loại người không có niềm vui gì trên đời như Âu Tuân, làm sao có thể nhanh chóng tìm được bạn gái như vậy, cậu bất quá mới đi ra ngoài hai tiếng mấy mà thôi!
Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy, tôi và Âu Tuân trước mắt đang quen nhau, Âu Tuân, không giới thiệu người này một chút sao?”
Âu Tuân tựa hồ có chút ghét bỏ, “Bạn cùng phòng của tôi, Quách Minh, cậu ta không quan trọng gì đâu.”
Cho nên không cần nhìn cậu ta quá nhiều.
“Này, cái gì mà không quan trọng? Tôi nhưng là người ở chung nhà đến bốn năm trong đời cậu đó!” Quách Minh nổi khùng, không đoái hoài tới sự kiện Phong Quang trở thành bạn gái Âu Tuân khiến người ta kinh ngạc đến mức nào, cậu vô cùng đau đớn nói: “Lúc trước vừa vào đại học, cậu một người bạn cũng không có, là tôi chủ động kết bạn làm ấm áp tâm hồn của cậu, sợ cậu một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cũng là tôi nhịn đau từ ký túc xá chuyển ra ở chung với cậu, còn bởi vì sợ cậu mỗi ngày nhàm chán mà không nhịn được sinh luẩn quẩn trong lòng, tôi còn đặc biệt rủ cậu chơi game! Cậu còn nói tôi không quan trọng, a, tấm lòng lương thiện của tôi thật là đau!"
Quách Minh ôm ngực, muốn đi đời nhà ma!
Mặc kệ hành động của Quách Minh khoa trương cỡ nào, Âu Tuân đều hờ hững không đáp lại.
Làm một cô gái nghiện internet như Phong Quang hỏi: “Chơi game? Hai người chơi game gì?”
“Chính là…”
“Quách Minh.” âm thanh lạnh lùng của Âu Tuân không khỏi làm thân mình Quách Minh run lên một chút, ánh mắt Âu Tuân tối đen không rõ, “Hôm nay giữa trưa cậu muốn ăn gì, tôi mời.”
Quách Minh vốn đang không rõ chuyện gì, nghe thấy có người mời mình ăn lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm xúc tốt nha, dẫn bạn gái trở về đúng là có khác, hôm nay còn mời tôi ăn cơm.”
“Tình cảnh của hai người cũng thật tốt.” Phong Quang cảm thán nói một câu.
Linh cảm trong đầu Âu Tuân trở nên mãnh liệt, cậu sợ Phong Quang hiểu lầm chuyện gì, lại nói với Quách Minh: “Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đổ rác một tuần.”
Cho nên đây là giao dịch, chứ không phải bọn họ có tình cảm tốt.
Quách Minh oán giận, “Tôi nói cậu một làm đàn ông gì mà tính toán chi li.”
Âu Tuân mặc kệ, nắm tay Phong Quang dẫn đầu đi ra cửa.
Quách Minh nhìn bóng dáng hai người bĩu môi, “Có bạn gái thì giỏi lắm à.”
Thật đúng là rất giỏi, Quách Minh theo sau, cái bóng đèn này cậu ta nhất định phải làm rồi, hừ, Quách Minh căm giận nghĩ, cậu ta sớm hay muộn cũng phải thuyết phục cô vợ của mình tiến thẳng ra đời thực!
Mấy ngày gần đây, mỗi sáng sớm Phong Quang ra ngoài đều có thể nhìn thấy Âu Tuân đang ở ngoài cửa đợi cô, mỗi lần cậu đều đem theo bữa sáng khoái khẩu cho cô, mỗi ngày đều khác nhau, nhờ Âu Tuân ban tặng, Phong Quang tạo được thói quen tốt mỗi ngày đều ăn sáng, Quách Minh cũng có lời, đôi khi nhìn thấy Phong Quang và Âu Tuân đi cùng một chỗ, cậu ta sẽ thường xuyên chọc vào mà nói mấy câu, đơn giản là muốn cảm ơn Phong Quang, bởi vì cô, gần đây cậu ta cũng ăn được không ít bữa sáng miễn phí.
Từ miệng Quách Minh, Phong Quang cũng biết thật ra Âu Tuân đã học năm bốn, cậu vốn không còn môn nào, bất quá lại có thời khóa biểu của Phong Quang, mỗi lần Phong Quang muốn học môn gì cậu sẽ đi theo cùng.
Sau khi kinh ngạc, Phong Quang chỉ thấy bản thân có phải đã tìm được một bảo mẫu bên người không, cô hỏi Âu Tuân: “Quách Minh đều đang tìm việc làm, anh mỗi ngày ở cùng em không sao chứ?”
“anh đã tìm được công việc rồi.”
“A? Là công việc gì?” cô tỏ vẻ nghi ngờ, bởi vì căn bản không thấy qua bộ dạng làm việc của cậu.
Âu Tuân không trả lời, chỉ đổi qua đề tài khác, công việc của hắn chỉ cần một cái điện thoại là được.
Ở một ngày đầy ánh nắng tươi sáng, trong giới truyền thông bỗng nhiên bùng nổ, bởi vì Thẩm Vật Ngôn luôn luôn không tiếp nhận phỏng vấn lại chủ động mời phóng viên dự họp báo, còn nhắc tới thiên kim tập toàn Hạ thị, cũng là vị hôn thê của anh sẽ tham gia cùng, bọn họ nhất định sẽ tuyên bố một đại sự, ngẫm lại có bao nhiêu tòa soạn báo muốn lấy vé vào cửa để phỏng vấn, nhưng mà chỉ có các tòa soạn lớn cùng nhân vật truyền thông có uy tín danh dự mới được tham gia.
Phong Quang đứng trong hành lang, cô lén lút ló đầu ra, thấy được ở đại sảnh có nhiều người cầm máy ảnh như vậy lại rụt đầu vào, vỗ vỗ ngực làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Thẩm Vật Ngôn vừa vặn đi tới, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô bật cười, “Thế nào? Đại tiểu thư nhà họ Hạ không sợ trời không sợ đất bây giờ biết sợ rồi?”
“anh mới sợ!” cô trả lời mỉa mai, “Tôi chẳng qua chỉ muốn đến lúc chúng ta tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước, sẽ có bao nhiêu người nói anh là chó mắt mù, cư nhiên giải trừ hôn ước với một người xinh đẹp như tôi.”
“Người có mắt chó là cô.” Thẩm Vật Ngôn cong môi, “Dù sao đây chính là cô tự thừa nhận.”
“anh!”
anh nhướng mày, chờ cô nổi trận lôi đình.
Phong Quang lại áp chế cơn tức của mình, cười ngọt ngào, “Giám đốc Thẩm thế mà đem lời tôi nói nhớ rõ ràng như vậy, thật đúng là khiến tôi thụ sủng nhược kinh nha.”
Thẩm Vật Ngôn ngừng một chút, sau khi suy nghĩ có một chút hỗn loạn, anh châm chọc, “Dù sao đem mắt mình so sánh như mắt cho, từ trước đến nay tôi chỉ nghe thấy một mình cô nói qua.”
“Thẩm Vật Ngôn!”
“Đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe được.” anh cười như không nói: “Nhớ kỹ cô phải duy trì sự tao nhã, nếu không bị bạn trai cô thấy được, cậu ta sẽ hối hận bản thân đã chọn một người đàn bà chanh chua làm bạn gái, đúng rồi, bạn trai cô đâu?”
“anh quản tôi nhiều quá đó!” cô nghiêng đầu hừ một tiếng, “Âu Tuân chờ tôi ở khách sạn, chúng tôi đã hẹn nhau cùng ăn tiệc quốc khánh.”
“Thì ra cô Hạ cũng muốn giải thoát khỏi hôn ước này nhanh một chút, xem ra chúng ta khó mà có được một điểm giống nhau.
cô dậm chân, “Đó là vì tôi ghét anh.”
Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên không nói gì.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn anh, “anh nhìn tôi kì quái thế làm gì?”
“Chẳng qua… nhớ tới một chút chuyện cũ.” Thẩm Vật Ngôn còn nhớ rõ, một ngày nào đó lúc anh mười bảy tuổi, anh đi theo cha mình lần đầu đến nhà họ Hạ, cũng lần đầu tiên gặp được Phong Quang.
Lúc đó Hạ Phong Quang bất quá chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, trắng nõn non mịn, trên đầu cô đội vòng hoa, mặt non trắng nõn mặt váy đứng trên cỏ, chơi trò diễn công chúa với bảo mẫu của cô, khi đó cô còn rất nhỏ, lại vẫn cứ có khí thế duy ngã độc tôn, Thẩm Vật Ngôn không nhịn được mà đi chọc ghẹo, anh cầm đi vòng hoa trên đầu cô.
cô bé vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh đầu tiên là sững sờ một lát, tiếp theo liền muốn lấy lại vòng hoa của mình, Thẩm Vật Ngôn ỷ vào ưu thế chiều cao giơ tay lên, cô sôi nổi vài lần cũng lấy không được, lúc đó cô cũng là dậm chân một cái, phồng má mà nói: “Tôi ghét anh.”
Rõ ràng anh thấy bé con mắc bệnh công chúa này rất thú vị, là khi nào thì bắt đầu ghét cô ấy đây?
Là khi anh nghe được cha mình thông báo, “cô con gái của nhà họ Hạ này về sau chính là hôn thê của con.”
Thời điểm đó, Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên cực kỳ chán ghét cô, cho dù cô chỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi.
Phong Quang kỳ quái nhìn anh, Thẩm Vật Ngôn không biết sao, bỗng nhiên đối với sự mờ mịt của cô có một loại bất mãn khôn kể, lúc ấy cô chỉ có bốn tuổi, anh cũng không nhớ rõ cảnh tượng khi bọn họ mới gặp, cô không nhớ rõ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Thẩm Vật Ngôn càng tức, giống như là thật lâu trước kia cùng người có một hứa hẹn, nhưng mà người kia đã quên, chỉ có anh còn nhớ rõ.
Cảm giác bị phản bội.
Phong Quang cảm thấy hơi thở trên người anh biến đổi, nhịn không được lui ra sau một bước, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh làm sao vậy?”
“không có gì, đã đến giờ, đi ra ngoài đi.” Thẩm Vật Ngôn lạnh giọng trả lời xong, đi ra ngoài.
Cái gì thế? Ngoài mặt người này lúc nắng lúc mưa, vừa nãy không phải còn làm tổn thương cô đến vui vẻ sao? Sao lại đột nhiên làm mặt lạnh rồi?
Đại khái nam chính đều có tâm hay thay đổi thất thường.
Ừm, Phong Quang gật gật đầu, cũng đi theo ra ngoài.
Nam nữ chính của buổi họp báo này xuất hiện, ánh đèn flash lập tức láo liên không ngừng, lúc này đây họp báo cũng không có khâu vấn đáp, nói cách khác, đây chỉ là thuần túy tuyên bố chuyện của bọn họ.
Thẩm Vật Ngôn dùng khóe mắt nhìn cô gái ngồi ở bên cạnh mình, trên mặt cô mỉm cười khéo léo, tự nhiên phóng khoáng, dưới ánh đèn flash xinh đẹp không gì sánh được, anh bỗng nhiên nghĩ tới một ý nghĩ thật lâu trước kia, khi cô vẫn còn rất nhỏ, anh chỉ có trực giác cô nhất định sẽ trưởng thành trở thành một mỹ nhân, trực giác của anh không sai.
Nhưng mà, anh cũng không thích vị mỹ nhân này.
“Xin chào mọi người.” âm thanh bình tĩnh của Thẩm Vật Ngôn vang vọng trong đại sảnh, tất cả mọi người đều yên lặng, đợi đến khi không còn thanh âm nào khác, anh tiếp tục nói, “Tôi và cô Hạ có hôn ước là chuyện mà mọi người đều biết, hôm nay, chuyện mà tôi muốn tuyên bố, là hôn ước này trở nên không còn giá trị nữa.”
âm thanh nghị luận bên dưới sân khấu đột ngột nổi dậy.
Thẩm Vật Ngôn nói như không để ý, “Đây là kết quả mà tôi và cô Hạ đã thương lượng qua, đối với chuyện giải trừ hôn ước, chúng tôi đều có chung một thái độ.”
anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, nhìn qua nơi phát ra âm thanh, đúng là người bên cạnh anh, cô gái xinh đẹp khóc lê hoa đái vũ, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy sự không dám tin.
Thẩm Vật Ngôn không thể phủ nhận, trái tim của anh bỗng nhiên nhói lại một chút.
Phong Quang khóc nói, “anh… anh thật sự giải trừ hôn ước với em sao?”
“… cô đang nói gì thế?” Thẩm Vật Ngôn cảm thấy không ổn.
“Em tới tham gia họp báo là vì anh nói với em, phải tuyên bố ngày kết hôn của chúng ta, thì ra… thì ra anh muốn giải trừ hôn ước với em…” cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Nếu nói lời của Thẩm Vật Ngôn là cục đá quăng vào mặt nước yên tĩnh, như vậy lời của Phong Quang chính là một trái bom nguyên tử dội xuống đất phẳng, trong nháy mắt, người ngồi đầy phía dưới ồ lên.
Biểu tình Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, hạ giọng, “Hạ Phong Quang, cô đang đùa cái gì?”
“anh không phải là gạt em đến đây tuyên bố chuyện hối hôn sao? anh tưởng em sẽ đâm lao phải theo lao mà đồng thuận với lời nói của anh à, Thẩm Vật Ngôn, anh thật bỉ ổi!” Phong Quang đột ngột đứng lên, cho dù nước mắt đang rơi cũng nhìn ra được cô rất tức giận, “Được, anh muốn hối hôn mới gạt em đến đây, anh đã không để ý đến chút tình cảm nào, em đây cũng không có gì để nói, các vị bằng hữu phóng viên, mọi người nghe cho tốt, hôn ước này trở nên không có giá trị, từ nay về sau, tôi Hạ Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn không có bất kỳ liên quan nào!”
“Hạ Phong Quang!” Thẩm Vật Ngôn cũng đứng lên cầm lấy tay cô, không thể át giận.
Bỗng nhiên, Phong Quang giơ tay lên, “Chát” một tiếng, bàn tay cùng lúc nặng nề đánh lên mặt Thẩm Vật Ngôn.