Cô ngồi trong một góc, yên tĩnh một lúc lâu, cũng bắt đầu ngây người. Có lẽ là do cô đã biết thân phận của mình, nên dù một ngày một đêm không ngủ, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy mệt.
Ngay cả hoàn cảnh u ám xung quanh này cũng không khiến cô sợ hãi, mà chỉ cảm thấy... có chút cô đơn.
Cô nghĩ tới cha mẹ mình, nghĩ tới Mạc Khanh. Chỉ cần tưởng tượng đến việc những người này đều do cô ảo tưởng mà có, cô liền cảm thấy càng thêm đơn độc.
Từ lúc Xích Huyền rời đi liền không ai tới tìm cô nữa. Trong phòng giam này, thậm chí ngay cả tiếng muỗi và chuột cũng không hề nghe thấy. Cô tựa như đang sống trong một thế giới cách biệt với người đời.
Nhưng mà, dần dần từng giây trôi qua, cô dường như nghe được âm thanh khác, là tiếng muỗi vo ve.
Phong Quang ngẩng đầu lên, cố nhìn trong bóng tối, quả nhiên liền phát hiện một con muỗi ở đang bay tới bay lui. Cô nhăn mày lại.
Cô không hề thích muỗi, tin chắc cũng không ai thích được. Cô thậm chí còn không thể nào hiểu nổi, vì sao trên thế giới phải tồn tại cái thứ gọi là muỗi này... Bỗng nhiên, tiếng vo ve chợt ngừng, con muỗi bay ra khỏi phòng giam. Phong Quang cảm thấy kỳ quái, cho đến khi cô nhìn thấy một loại thực vật màu xanh lục mọc ở một góc khác của nhà tù.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT