Mạc Khanh bế Phong Quang rời đi từ cửa sau Ôn Nhu Hương. Ra khỏi nơi tràn đầy mùi son phấn kia, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của cô dưới ánh trăng, trái tim hắn bỗng mềm hơn một chút.
Từ trước đến nay Phong Quang đều không có chút tửu lượng nào, cô nhanh say nhưng lại không dễ ngủ, mở hé mắt, cô nấc một cái, hai tay lại ôm lấy mặt hắn, nhíu mày hỏi:
"Mạc Khanh, thực sự là huynh sao?"
"Là ta."
Hiện tại đã là đêm khuya, trên đường cũng không còn người nào khác. Lúc này, hắn có thể ôm cô chậm rãi bước đi, mà gió đêm cũng có thể khiến cô tỉnh rượu hơn một chút.
"Sao huynh lại tới đây? Chẳng phải huynh không để ý tới ta à?"
Phong Quang lại đưa tay vòng lên cổ hắn, cọ cọ ngực hắn, cô mơ hồ nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play