Phong Quang theo bản năng kêu một tiếng, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại có thể dùng khinh công bay lên thì giữa không trung, thân thể của cô được người ôm lấy.
Gió đem trang phục và mũ trên đầu Nhậm Ngã Hành thổi xuống dưới, khuôn mặt hoàn chỉnh của hắn lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra ngoài, hắn rất bình thản, ánh mắt thâm thúy hờ hững, giống như một giếng cổ gợn sóng không thể kinh động đến, lại như bầu trời đêm đầy những vì sao đang rơi xuống, ánh sáng lấp lánh ở bên trong.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Phong Quang không khỏi ngây người, hắn vốn là người có tính tình không để ý đến bất kỳ ai, nhưng cái nhìn chăm chú ngoài ý muốn này làm cho cô cảm thấy cô trong mắt hắn rất khác so với những người khác, sau đó là một trận tim đập nhanh.
Hắn ôm cô vùn vụt rơi xuống đất, “không sao chứ?”
Phong Quang sửng sốt một hồi mới nhớ ra việc giãy dụa rời khỏi lòng hắn, nhưng cô thất bại, bởi vì hắn không dự tính buông cô ra, “Này, tôi cảnh cáo anh, tôi có bạn trai rồi, anh đừng ôm ý tưởng kỳ quái gì với tôi!”
Nghe vậy, Nhậm Ngã Hành vừa vui buồn lẫn lộn, cho nên hắn buồn bực, “cô không cân nhắc việc có nhiều bạn trai sao?”
Hỏi xong, hắn quỷ dị cảm thấy đỉnh đầu chính mình tựa như có một mảnh tái xanh, còn là bị chính hắn đến đội nón xanh cho.
Phong Quang lấy một loại ánh mắt nhìn thú hiếm nhìn hắn hồi lâu, “anh đùa gì thế?”
Ngừng lại giây lát, hắn nghiêm túc nói: “Tôi không có đùa.”
“Vậy anh chính là đầu óc có vấn đề.” cô nhận định nói xong, lựa chọn logout khỏi game.
cô gái trong lòng Nhậm Ngã Hành biến mất, hắn đứng trong gió đêm, bóng dáng thế nào lại giống như… cô độc thê lương.
Phong Quang thoáng cái trở về trên giường ngủ, cô mặc kệ Nhậm Ngã Hành người này có bình thường hay không, hôm sau học viện có môn, không có cách nào, cô chỉ có thể buông tha cho việc ngủ nướng. Sáng sớm liền đi, tài xế gọi điện thoại tới nói xe xảy ra vấn đề không thể đưa cô đi, cô tỏ vẻ không sao cả, dù sao hiện tại cô được tẩy trắng rồi, cũng không còn nhiều người qua đường chỉ trỏ lui tới nữa, cô ngồi phương tiện giao thông công cộng cũng không sao, chẳng qua vừa ra khỏi cửa… Nhìn thấy một chàng trai và một chiếc xe đạp, cô có chút mơ màng.
“Chào buổi sáng.” Âu Tuân cầm một gói to chứa bữa sáng đưa cho cô.
Phong Quang không có năng lực lý giải tiếp nhận, trứng gà cuộn đơn giản và bánh bao rau dưa, còn có một ly sữa bò, cô một lúc lâu sau mới mở miệng, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”
“không có gì.” Khóe miệng cậu cong lên một chút, dường như cảm thấy rất vui vẻ.
Phong Quang nhìn phản ứng của cậu, không chắc lắm hỏi: “Cái này… không phải là cậu làm chứ?”
“Phải, em không thích sao?”
“Thích.” cô lập tức trả lời, hơn nữa cô cũng thật sự thích mấy thứ đơn giản một chút, chẳng qua vì mỗi lần ngủ nướng cô bình thường sẽ không ăn tốt bữa sáng, cô thụ sủng nhược kinh hỏi cậu, “Nhưng mà bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi, cậu là mấy giờ thì rời giường làm?”
“6 giờ.” Cậu đem câu tối hôm qua vẫn luôn không ngủ đè ép trở về.
Nhưng với loại người như Phong Quang mỗi ngày đều hận không thể ngủ thẳng đến mười hai giờ thì, này cũng là quá sớm! Trong lòng cô bỗng nhiên có một loại áy náy không nguôi, bởi vì ngày hôm qua cô nói cậu là bạn trai của cô, mục đích là để chọc tức Thẩm Vật Ngôn, nhưng hiện tại xem ra hình như là cô nhặt được bảo vật.
“Vậy cậu… đợi tôi ở đây bao lâu rồi?”
“không lâu.” Mới hơn hai giờ mà thôi, vì để bảo đảm bữa sáng còn nóng, cậu còn chuẩn bị một thùng giữ ấm, nhưng mà cậu không để cho Phong Quang nhìn thấy.
Mỗi một lần cậu trả lời đều nhẹ nhàng bâng quơ, Phong Quang hẳn là tin, nhưng tính cách của cậu vốn cũng hướng nội, chỉ sợ có làm có nhiều hơn cũng sẽ nói không có gì.
cô không nhịn được nhào vào lòng cậu, hay tay ôm thắt lưng cậu, “Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
“Bởi vì tôi là bạn trai của em.” Âu Tuân sờ sờ đầu cô, vẻ mặt đứng đắn chậm rãi nói: “Tôi có trách nhiệm chăm sóc em.”
Phong Quang giống như là trách nhiệm của cậu, hơn nữa cậu rất thích gánh lấy trách nhiệm này.
“Tính tình của tôi không tốt, thích soi mói, khó hầu hạ, còn thích cố tình gây sự.” cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu.
“Tôi biết.”
Phong Quang nhận được câu trả lời của cậu mà đùa, “Cậu biết rồi mà còn muốn làm bạn trai của tôi?”
“Bởi vì tôi muốn chạm vào em.”
“Có ý gì?”
“không biết.” Cậu coi như thực sự cảm thấy phức tạp mà nhíu mày, “Nếu như không chạm vào em, tôi sẽ rất khó chịu.”
Phong Quang không hiểu, “Tôi nghe không hiểu.”
“Ví dụ như thế này, tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.” Một bàn tay của cậu chuẩn xác phủ lên ngực phải của cô, cảm giác quen thuộc mà nhớ nhung này làm cho giữa lông mày cậu giãn ra rất nhiều.
Phong Quang giật mình vài giây nhìn bàn tay kia để trên ngực của mình, không tưởng tượng nổi hỏi: “Cho nên, cậu thích ngực của tôi?”
“không phải.” Một tay khác của cậu phủ lên má cô, “Chạm vào đây…” Tiếp theo ngón cái xẹt qua môi cô, dường lại ở khóe môi, “Còn có chỗ này…”
Chuối cùng cậu cúi đầu, vùi đầu vào cổ cô, môi thiếu chút nữa liền dán lên làn da nơi đó, “Cho dù là đụng tới chỗ nào, đều làm cho tôi cảm thấy hưng phấn.”
Hô hấp nóng rực phả lên làn da cô, cậu đột nhiên vươn đầu lưỡi nóng và ẩm ướt liếm một chút lên da thịt, thân mình Phong Quang mềm ra, vừa vặn bị cậu ôm lấy.
“Cậu…” Sắc mặt cô đỏ rực, hơi nghiêng người, nhìn đến bộ dạng cậu đang mút cổ của mình, cô cả người vô lực, thiếu chút nữa phát ra một tiếng rên, cô không có sức mà đẩy cậu ra, hô hấp cũng dần dần theo cậu dần trở nên gấp gáp, nhất là bàn tay của cậu để trên ngực cô, bỗng nhiên gia tăng cường độ vuốt ve, cô lui binh đầu hàng, “Khoan đã… Âu Tuân… mau dừng lại…”
Âu Tuân ngẩng đầu, động tác trong miệng cậu dừng lại, nhưng động tác tay còn chưa ngừng, ánh mắt cậu khó hiểu, vì sao rõ ràng cô cũng có bộ dạng rất hưởng thụ mà lại bảo cậu dừng?
Trong lòng Phong Quang bị tức đến muốn hộc máu, cô cũng không muốn thân thể của mình mẫn cảm như vậy!
cô bắt lấy bàn tay còn đang lộn xộn của cậu, vừa thẹn vừa giận nói: “Nếu cậu vì nguyên nhân này mới muốn làm bạn trai của tôi, thì còn rất nhiều cô gái khác mà cậu có thể chọn lựa!”
May mà bây giờ còn sớm, trên đường cũng không có người nào, nếu không... cô sẽ không có mặt gặp người! Ngẫm lại, cái tin “Thiên kim nhà họ Hạ cùng người dã chiến” là tin tức giật gân đến cỡ nào chứ!
Đề cập đến việc này, Âu Tuân thật sự khó hiểu, “Tôi chỉ có loại xúc động giới tính này với em.”
Nhìn đi, lời nói trắng trợn như vậy, cậu ta còn cố tình nói thành một câu rất có cảm xúc tủi thân!
Phong Quang không biết nên trả lời thế nào, mặt cô đờ đẫn, “Tôi nên cảm thấy vui mừng không?”
“Quách Minh nói, thích một người sẽ có ham muốn được ngủ với người đó.” Âu Tuân cúi đầu, kề sát vào gương mặt của cô, khóe mắt khép lại, ánh mắt đen như một loại mê dược không có thuốc giải, mà ánh mắt cậu, quá mức chuyên chú, cũng quá mức bướng bỉnh, rất dễ dàng khiến cho người ta sa lầy vào trong đó, cậu nói: “Tôi muốn ngủ với em.”
Giọng điệu bình thản như là nói với cô cơm trưa hôm nay ăn thịt.
“Đùng!”
Trong đầu Phong Quang đột nhiên có một đợt pháo hoa nở rộ, vù vù bên tai không còn nghe được gì khác, lời nói của cậu làm cô lúng túng mở to mắt, có lẽ cậu thấy bộ dạng ngơ ngác của cô rất đáng yêu, Âu Tuân không nhịn được, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe mắt của cô một chút.
Xem này, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng.
Xong rồi, chàng trai thoạt nhìn cả người suy sụp này, không hề biết bản thân vừa háo sắc vừa ngang ngược, thật đúng là… sở thích của cô! Quỷ tha ma bắt nó chứ!
Nhưng mà, nào có chuyện để cậu ăn luôn dễ dàng như vậy?
Phong Quang vuốt ve tay cậu, “Cậu thành thật một chút cho tôi, hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, cậu không cần cứ động tay động chân như vậy, như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu là thiếu hơi gái nên mới muốn đụng chạm tôi mà thôi.”
“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Âu Tuân dừng một giây, “Là tình thú.”
… Cậu không cần nghiêm túc sửa lại như thế.
cô tự giác ngồi lên xe đạp, “Tôi muốn đi học.”
“Thật sự không thể sờ em sao?” Cậu ngay thẳng hỏi.
Thái dương Phong Quang nhảy dựng, “không thể.”
“Chỉ sờ một chút thôi,”
“không thể là không thể!” Phong Quang sụp đổ quay đầu nhìn cậu la lên.
Đừng có dùng biểu cảm đứng đắn như vậy mà nói mấy câu lưu manh thế!
Lúc này Âu Tuân vẫn không nói gì, không hề nhúc nhích, dễ dàng làm cho người ta thấy cậu đang tủi thân… Có lẽ có thể dùng hai chữ “tủi thân” này để hình dung đi.
Phong Quang đau đầu, bỗng nhiên thấy chàng trai trước mặt này so với bản thân cô còn khó hầu hạ hơn, nhưng cậu ấy cứ nhìn cô mà không nhúc nhích gì cũng không phải chuyện gì hay, do dự trong chốc lát, cô không tự nhiên mà nói: “Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc hôn môi.”
Ngay sau đó cô bị người bắt tay kéo qua để làm một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.
Fuck! Có cần phải gấp gáp như vậy không!
Âu Tuân hôn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn dữ dội, cậu tựa hồ đã đè nén rất lâu, chỉ chờ bùng bổ trên người cô, nhưng loại hôn đơn giản thô bạo này… lại làm cho cô mặt đỏ tim đập, cô có một loại cảm giác hoàn toàn bị chinh phục, thế nhưng lại không ghét loại cảm giác này, mà ngược lại… còn kém chút nữa không khống chế được mà sa đọa theo cậu.
Cho dù ngồi trên xe đạp bị một trận gió lạnh thổi qua, mặt Phong Quang vẫn có chút nóng lên, cô không thừa nhận chính mình là một sắc nữ… Được rồi, cô thật có chút sắc, nhưng tất cả đều tại chàng trai bên cạnh câu dẫn mà ra!
trên đường đi đến phòng học, Phong Quang kéo kéo ống tay áo của Âu Tuân, “Aiz, tôi hỏi cậu, cậu trước kia có phải từng có bạn gái không?”
“không có.”
Cậu trả lời không cần nghĩ ngợi, giọng điệu chân thành nghe không có vấn đề gì, Phong Quang nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu không có quen bạn gái bao giờ, vậy sao mà… sao lại hôn… hôn…”
Hôn một cách thành thạo đến mức người ta muốn được cậu đè xuống, cô không nói ra được bởi vì da mặt mỏng.
Ai ngờ Âu Tuân hiểu lầm ý tứ của cô, cậu có chút khẩn trương không biết phải làm sao, sợ hãi cô sẽ rời bỏ mình mà cầm lấy tay cô, “Em có phải thấy tôi hôn không được tốt không?”
“không có!” Là làm quá tốt!
Cậu thế này mới thả lỏng một ít, giống như thề thốt mà nói: “Tôi sau này sẽ làm thật tốt.”
không… không cần trịnh trọng như thế, cũng chỉ là hôn nhau thôi mà!không phải chuyện sống chết gì!
Phong Quang yên lặng nghiêng mặt, ôm trán không nói gì.
Phong Quang không biết là, thật ra Âu Tuân nghĩ là cậu muốn mỗi ngày mô phỏng mấy lần trong đầu, cho dù là một cái hôn thì cậu cũng muốn làm một cách hoàn mỹ đến cực đoan.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng học, không ít người sợ tới mức điện thoại cầm trong tay rơi xuống, tuy rằng khoa IT có một nhân vật thiên tài mọi người đều biết, nhưng bởi vì cảm giác tồn tại của Âu Tuân thấp, cho nên rất nhiều người đến nay cũng không biết học trưởng thu được rất nhiều sáng chế tin học độc quyền trong tin đồn là ai, nhưng đối với Phong Quang luôn thích lên giọng thì bọn họ biết, nói thật, cho dù không có tin tức thời gian trước, chỉ bằng thân phận đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, cũng đủ khiến cho mọi người chú ý, nhưng hôm nay bọn họ thấy cái gì thế này?
Tiểu thư mắt cao hơn đầu kia cư nhiên nắm tay một chàng trai thoạt nhìn rất bình thường đi đến!?