“Phong Quang, anh hy vọng em có thể nhận bó hoa này của anh.” Chu Liệt đứng dưới bóng cây mỉm cười.
Phong Quang giật mình, cô bỗng nhiên nghĩ tới một người, tay bất giác vươn ra, nhưng lại bị một bàn tay to hơi lạnh của một người khác giữ lại ở giữa không trung, cô nhìn theo cánh tay đó, sững sờ nhìn Âu Tuân đột nhiên xuất hiện bên người mình.
Âu Tuân nắm chặt tay cô, đem cô kéo ra sau người cậu, đối mặt với Chu Liệt, thắt lưng thẳng tắp, tóc mái bị gió nhẹ phất lên, đôi mắt phẳng lặng như vực sâu đó làm cho những ai lần đầu nhìn thấy toàn thân lạnh toát, thái độ bình thường của cậu khi gặp bất cứ chuyện gì đều là thờ ơ, nhưng cậu bây giờ, là nghiêm túc.
Chu Liệt cảm nhận sâu sắc đây là một nhân vật rất khó dây dưa, nhưng mà hắn vẫn biểu hiện sự dịu dàng lịch thiệp của mình, “Xin hỏi cậu là?”
Còn kém một bước, thiếu chút nữa Phong Quang đã tiếp nhận hoa của hắn, nhưng mà vì một người cứ thế xuất hiện làm cho hắn thành công dã tràng.
Âu Tuân cũng không dự định sẽ trả lời vấn đề của hắn, cậu kéo Phong Quang xoay người đi, nhưng lại bị Chu Liệt phản ứng lại chặn trước mặt.
Hiện tại là tình huống gì? Hai nam tranh một nữ sao?
Đừng hỏi Phong Quang, bởi vì Phong Quang cũng không rõ ràng lắm, Chu Liệt làm cho cô có một loại ảo giác nhìn thấy An Đồng, cô chút nữa đã theo bản năng mà phạm sai lầm, may mà có Âu Tuân xuất hiện, cô đây là sao vậy… Rõ ràng sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đã đem tình cảm của cô với mục tiêu tiến công chiếm đóng cắt bỏ, tại sao cô có thể nhớ đến An Đồng?
Chu Liệt là tài tử có tiếng của khoa tiếng Trung, bề ngoài đẹp mã, gia thế không tồi, người cũng dịu dàng, học muội học tỷ đều gọi hắn là nam thần, cũng bởi vậy mà khi hắn đột nhiên chặn Phong Quang lại mà tỏ tình, chung quanh đã nhanh chóng tụ tập nhiều người xem, không có cô gái nào có thể cự tuyệt lời tỏ tình của Chu Liệt, mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng mà bọn họ không ngờ tới nửa đường còn có thể xuất hiện một chàng trai khác.
Dưới tình huống thế này Chu Liệt vẫn còn có thể giữ được tươi cười, “Bạn học này, tôi nghĩ, tôi rất lịch sự hỏi cậu, cậu đáng ra phải trả lời tôi mới xem là lịch sự chứ?”
Phong Quang nhìn Âu Tuân, không rõ cậu muốn làm gì, bất quá nếu muốn cô chọn một người giữa Âu Tuân và Chu Liệt, cô sẽ đứng bên người Âu Tuân, dù sao so với Chu Liệt cô vẫn quen thuộc với Âu Tuân hơn chút, Phong Quang cũng quên đem tay của mình rút ra khỏi tay Âu Tuân, trên thực tế, dựa vào sức lực mà cậu dùng để giữ Phong Quang thế này thì cũng rút không được.
“Chu Liệt, nhà họ Thẩm.” Âu Tuân nói hai từ không hề liên hệ gì với nhau làm cho Chu Liệt biến sắc, cậu tiếp tục chậm rãi nói: “Hôn ước, tính kế…”
“Đủ rồi!” Chu Liệt khẩn trương nhíu mày lại, trong lòng hắn hoảng sợ, không thể không xem kỹ chàng trai này một lần nữa.
Giọng nói đột nhiên phóng lớn của hắn làm cho Phong Quang hoảng sợ, thân mình run lên, lâm vào rối rắm, cô làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng An Đồng trên người này? An Đồng không có lúc nào mà không bình tĩnh, sẽ không bao giờ hô to gọi nhỏ.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Âu Tuân.
“Đừng sợ.”
cô cảm nhận rõ ràng tay cậu thật sự căng cứng, hơn nữa động tác rất ngốc, hết thảy hành vi hơi có chút buồn cười, nhưng làm cho cô cảm thấy chính mình là một sinh vật rất khó đối phó.
Đúng vậy, cô so với bất cứ chương trình nào đều rất khó mà đối phó, tay của Âu Tuân chỉ biết gõ bàn phím chứ chưa từng sờ qua đầu của con gái, cậu sợ bản thân mình không nắm giữ được độ mạnh yếu, nếu dùng sức quá mạnh làm cho cô phản cảm với cậu thì biết làm sao? Cậu lo lắng vấn đề này.
Phong Quang và Âu Tuân “Liếc mắt đưa tình”, Chu Liệt cũng cảm thấy hắn chính là một người ngoài dư thừa, tuy rất không cam lòng nhưng nghĩ đến lời nói của Âu Tuân, hắn cắn răng, thừa dịp Âu Tuân không chú ý đến mình, hắn không nói một lời xuyên qua đám người xem náo nhiệt mà rời khỏi.
Chu Liệt vừa đi, những người khác đứng xem cũng chậm rãi giải tán.
Đôi mắt Phong Quang nhìn Âu Tuân chằm chằm, “Bây giờ cậu có thể buông rồi chứ?”
Cậu không trả lời, tất nhiên cũng không buông tay.
Người gì mà không rên được một tiếng… Phong Quang thấy đúng là không có biện pháp nào với loại người kín như hũ nút này, cô lấy tay cậu đung đưa đến đung đưa đi chơi rất được, thú vị hỏi, “Này, cậu không phải là muốn để tôi với cậu đứng với nhau cả một ngày chứ? Tuy tôi cả ngày cũng không có chuyện gì làm, nhưng thật sự phải đứng cả một ngày, chúng ta sẽ bị coi là vật lạ mà vây xem đó.”
“… cô không có gì muốn hỏi tôi sao?” Thần sắc cậu nghiêm túc lại trang trọng, còn mang theo một chút nghi hoặc.
“Hỏi cái gì?” Phong Quang nghiêng đầu hỏi lại một câu, “Hỏi cậu Chu Liệt kia là loại người nào? Hay là hỏi tại sao hắn lại tỏ tình với tôi? Bất quá, bề ngoài của hắn thật không tệ.”
Cậu quýnh lên, “Hắn tiếp cận cô là có mục đích.”
“Tôi biết mà.” cô nói như không sao cả: “Ngay từ đầu tôi cũng không chắc lắm, nhưng nghe được lời cậu nói sau đó, tôi nghĩ thông rồi, tôi tuy rằng không thông mình nhưng cũng không ngốc đâu, hắn cùng Thẩm Vật Ngôn có quan hệ gì?”
“Thẩm Vật Ngôn là anh họ của Chu Liệt.”
“Thì ra là thế, Thẩm Vật Ngôn không nghĩ tự mình mở miệng đề nghị giải trừ hôn ước, cho nên muốn để cho tôi thích người khác, muốn tôi chủ động đề nghị từ hôn, hừ, rõ ràng là anh ta thích em gái pha trà kia trước, tiểu nhân nói không giữ lời lại muốn tôi đến làm dùm anh ta, đúng là đầu óc tính toán thật tốt.”
cô nói mà, thế nào đột nhiên có người đến tỏ tình, còn là hình mẫu lý tưởng của cô khéo như vậy, khẳng định là kết quả điều tra của Thẩm Vật Ngôn, nếu không phải Âu Tuân xuất hiện, nói không chừng cô thật đã rơi vào trong bẫy mỹ nhân kế.
Nhưng mà có chỗ không đúng lắm, Phong Quang khó hiểu, “Cậu làm sao biết được Chu Liệt và Thẩm Vật Ngôn có quan hệ gì?”
Cậu từ chối cuộc gọi của người khác.
“Tôi nghe Tiểu Lục nói.” Âu Tuân nghiêm trang trả lời.
“Tiểu Lục? À… là Triệu Tiểu Lục.” Phong Quang bĩu môi, “Tôi tùy tiện gặp nam giới nào cũng đều có quan hệ với cô ấy.”
âm thanh oán giận của cô rất nhỏ, nhưng cậu nghe được, cậu không được tự nhiên nói: “cô ấy là hàng xóm của tôi.”
“Cái gì mà hàng xóm, tôi thấy là tình cảm anh em kết nghĩa thì có”
Cái này Âu Tuân có miệng mà khó trả lời, bởi vì cậu cảm giác trả lời thế nào cũng không đúng, nếu nói là anh em kết nghĩa, cậu trước kia đúng là có tâm tư với Triệu Tiểu Lục, có lẽ là thích, có lẽ là một loại thói quen, bởi vì tính cậu hướng nội, hơi thở còn u ám, vì thế trước đây chỉ có Triệu Tiểu Lục nguyện ý làm bạn bè của cậu, mà cậu cũng chỉ có một người bạn này, cho nên cậu cứ theo lẽ thường mà làm cho rằng bản thân phải bảo vệ cô ấy, tuy Triệu Tiểu Lục vẫn luôn xem cậu là một người anh trai, nhưng cho dù Triệu Tiểu Lục đối xử với cậu như thế nào, cậu trước giờ thấy rằng chỉ cần có thể đứng bên cạnh cô ấy là tốt rồi, nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên thấy rằng như thế nào cũng không sao cả.
Loại tình cảm này từ khi nào mà bắt đầu thay đổi?
Có lẽ từ lần từ biệt ở trên cầu, đêm hôm đó, từ lúc Âu Tuân trải qua thời kỳ trưởng thành, lần đầu tiên làm một giấc mộng xuân, cô gái trong mộng ngâm nga trầm bổng dưới thân cậu, cậu không thể khống chế chính mình, chỉ có thể một lần lại một lần thuận theo bản năng, làm cho cô ở dưới thân mình khóc càng thêm kịch liệt.
Sau khi tỉnh lại, Âu Tuân vì bản thân làm ẩm ướt y phục và ra giường mà cảm thấy xấu hổ, cậu tự thu thân mình thành một cục, nhớ lại cảnh tượng trong mộng, ôm chặt bản thân mình… Thật trống rỗng, thật muốn, lấy cái gì đó mà nhồi nhét vào.
Bắt lấy cô gái đó, bắt đến nhồi vào trái tim mình.
Loại cảm giác này, đến một lần tranh chấp trong game, khi đó, chạm đến ranh giới bùng nổ.
Cậu chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ lưu lạc đến mức chỉ có đem cô lưu lại bên người cậu, cậu mới có thể đi vào giấc ngủ… Phần tình cảm khó mà mở miệng này, Âu Tuân chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, bao gồm cả chính cậu đến nay vẫn chưa thừa nhận, nhưng lại không thể không hưởng thụ một khắc đó khi nhắm mắt, ảo tưởng ra thân thể của cô.
Có lẽ có thể dùng một câu để hình dung cậu, tên biến thái còn có lương tri.
Phong Quang hoàn toàn không biết chàng trai trước mặt mỗi ngày đều YY cô!!! Ngược lại, cô còn thấy rằng cậu bất quá chỉ là một sinh viên khoa học công nghệ chất phác thiếu tình thương mà thôi!!!
Cho nên, Âu Tuân thành công dùng bề ngoài của cậu để lừa người khác, tất cả mọi người biết đến cậu đều nói cậu vẫn luôn thanh tâm quả dục, ngoại trừ gõ bàn phím vẫn là gõ bàn phím, không xem, cũng không cùng người khác bàn luận về phái nữ, nhưng ai có thể nghĩ đến, thật ra trong lòng cậu đối với một cô gái lại đói khát như thế?
Cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Phong Quang, “Tôi và Triệu Tiểu Lục không có gì hết.”
“không có gì… thì không có gì, cậu giải thích với tôi làm gì?” Phong Quang chớp mắt không hiểu, thái độ tiếp theo với cậu cũng không rõ là ra sao.
“Tôi nghĩ nên nói với cô rõ ràng.”
“À…” cô mờ mịt gật đầu, “Cái đó… Tôi phải về nhà, cậu có thể buông tay hay không?”
“Tôi đưa cô về.”
Tình tiết này hình như phát triển hơi quá nhanh?
Phong Quang nghẹn một câu trả lời là tôi có tài xế, cô nói: “Được, vậy làm phiền cậu.”
Năm phút đồng hồ sau, xe đạp chậm rãi rời khỏi học viện.
Ngồi nghiêng một bên sau xe đạp, Phong Quang nhìn hình dáng cậu, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt của bọn họ, cô hỏi, “Ngày đó tôi nhìn thấy có một người ngồi sau xe cậu, cậu ta là bạn bè của cậu à?”
“Là bạn cùng phòng của tôi.”
“À… xem ra quan hệ của hai người rất tốt.”
không biết nghĩ tới cái gì, Âu Tuân bỗng nhiên nói: “Tôi không thích con trai.”
cô nâng mắt, “Cậu sao vậy? Tôi còn chưa nói cậu thích con trai.”
“…”
Một cục đá làm cho xe xóc nảy một chút, Phong Quang theo bản năng ôm chặt thắt lưng cậu, thân thể cậu giống như cứng lại một lát, hơn nữa hô hấp lên xuống tựa hồ cũng nhanh hơn, tiếp sau cô phát hiện xe đạp luôn thường thường xóc nảy một chút, cho dù cô thấy khối đất không bằng phẳng đó rõ ràng có thể vòng qua.
Hình như cậu cố ý đụng vào trong hố, đây chắc là ảo giác của cô đi.
Phong Quang tỏ vẻ nghi ngờ.
Biệt thự nhà họ Hạ đến rất nhanh, Phong Quang từ xe đạp đứng lên, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà mình mà cảm thấy ngoài ý muốn, Hạ Phong Quang từng thích Tống Mạch như vậy, cô làm sao có thể nhớ nhầm chứ? Đây là xe của Thẩm Vật Ngôn.
Quả nhiên, cửa xe mở, Thẩm Vật Ngôn một thân âu phục màu đen xuống xe, khí thế của anh ta vĩnh viễn đều như một thanh kiếm sắc bén, làm cho tâm người ta sinh rùng mình, anh vốn đem ánh mắt đặt trên người Phong Quang, đợi đến khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một chàng trai, anh nhíu mày, đẹp trai không nói nên lời.
“Vị này là?” Thẩm Vật Ngôn đi tới, ánh mắt nhìn Âu Tuân còn có thể cho là thân thiện.
Âu Tuân còn chưa mở miệng, Phong Quang liền một phen ôm lấy tay cậu, ngọt ngào nói: “Đây là bạn trai của tôi, anh ấy là Âu Tuân.”
Đối với lời nói đột ngột của Phong Quang, biểu tình của Âu Tuân không thay đổi, trong lòng Phong Quang nghĩ hắn coi như thông minh, phối hợp bản thân rất tốt, thật ra cô nào biết, Âu Tuân từ lâu đã đem chính cậu đặt ở vị trí này, cho nên cậu mới có thể thản nhiên như vậy.
không thể không nói một câu, Âu Tuân người này… thật không biết xấu hổ.
“Ha? Vậy sao?” Ngoại trừ gặp phải chuyện có liên quan đến Triệu Tiểu Lục, Thẩm Vật Ngôn sẽ không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, vì thế anh xuất ra bộ mặt đối diện với bạn hàng mà cười dối trá, “Chảo cậu Âu, tôi là vị hôn phu của Phong Quang.”’
Âu Tuân nhìn anh lịch sự định vươn tay ra, sau đó lại rất không lịch sự mà không thèm nhìn, “Tôi biết anh.”
Ngữ khí của cậu giống như nói là cậu biết rau xanh củ cải các thứ.
“Đó là vinh dự của tôi.” Thẩm Vật Ngôn thu tay lại, anh cũng không xấu hổ, ngược lại nhìn Phong Quang thuận miệng hỏi: “Tôi rất ngạc nhiên, dưới tình huống còn có một vị hôn phu, cô còn có bạn trai, cô là nghĩ thế nào vậy?”