Đoàn người của Phong Trần Nhất Thương cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, từ lúc gặp lại Nhậm Ngã Hành và Phong Quang ở cửa đánh boss, cái loại không khí này đột nhiên lan tràn.
Phong Trần Nhất Thương nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn hắn, hắn lại nhìn hai đôi nam nữ phía sau… Thôi quên đi, cuối cùng hắn tự hi sinh bản thân dẫn đầu hỏi: “Cái đó… chị vợ, thằng nhóc này có chăm sóc chị tốt không?”
“Ừm.”
Xem đi xem đi! Nữ thần Vãn Dương tại sao lại không bày ra tư thái cao cao tại thượng để trả lời như mọi lần, bây giờ cô trả lời lại đơn giản như thế, hơn nữa không hề có thái độ trả lời vấn đề của hắn đã là phúc của hắn.
Phong Trần Nhất Thương lại hỏi Nhậm Ngã Hành, “anh em tốt à, cậu nhất định là rất ga lăng phong độ bảo vệ chị vợ phải không?”
“Ừm.” Hắn cũng trả lời có một chữ, nhưng nói chung, đối với loại vấn đề này hắn vốn sẽ không lựa chọn trả lời lại.
Cho nên mới nói rất không đúng đó!
Phong Trần Nhất Thương kéo tay Hạ Thiên đi qua một bên thì thầm: “anh thấy bọn họ lúc ở trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Ừ, em cũng có loại cảm giác này!”
Vì thế, một nam một nữ đều có ánh mắt giống nhau mà nhìn kỹ Phong Quang và Nhậm Ngã Hành.
“Bang chủ, có đánh boss nữa hay không?” Mít không quan tâm không khí nãy giờ mà tùy tiện hỏi.
Khoai tây cũng phụ họa theo, “Đúng rồi, bang chủ, anh với bang chủ phu nhân ân ái đầm thắm thế nào cũng được, nhưng chúng ta đừng có lãng phí thời gian của nữ thần Vãn Dương được không?”
… Vừa nãy ân ái đầm thắm vui vẻ như vậy chẳng lẽ không có các người sao?
Phong Trần Nhất Thương cảm thấy hắn làm một bang chủ rất không có uy tín, hắn tỉnh táo lại một chút rồi la lên: “Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, đi, chúng ta đi đánh boss.”
Kế tiếp mọi chuyện đều rất thuận lợi, Boss thật ra chính là Vua cương thi trong động, tuy rằng damage cao nhưng không chịu nổi siêu cấp vú em trong đội ngũ của họ, Phong Quang lấy ra Bạch ngọc sáo đặt bên miệng thổi một cái, nháy mắt có thể hồi đầy máu của mọi người, không tới năm phút đồng hồ Vua cương thi đã ngã ầm ầm xuống đất, rương bảo vật cũng xuất hiện. Hạ Thiên mở rương ra, ngoại trừ một chút tiền vàng chỉ còn một cây bút phẩm chất tím.
Phong Trần Nhất Thương đem cây bút này cho Khoai tây, bởi vì khoai tây là hệ trị liệu tầm xa, vũ khí chính là bút, lần đầu tiên đánh thắng lại rơi ra vũ khí của chính mình, có thể tưởng được Khoai tây vui vẻ đến cỡ nào.
Ngay khi Phong Trần Nhất Thương muốn phân tiền vàng ra thì Phong Quang lắc tay, “không cần cho tôi, tôi không cần chút tiền đó, mọi người có duyên gặp lại.”
Dứt lời cô rời khỏi tổ đội, một người rời khỏi đến Lạc thành chủ ngắm phong cảnh, cũng không quan tâm Hạ Thiên tán gẫu riêng, ngẫm lại bên kia Hạ Thiên nhiều người náo nhiệt, lại nghĩ bản thân cô đơn chiếc bóng, cô ngồi ở trên tháp Chu Tước, thổi gió thở dài.
Ngay sau đó chợt nghe bên cạnh cô cũng có một tiếng thở dài truyền đến, lại liếc mắt nhìn qua, thì ra trên đỉnh tháp bên kia còn có một người ngồi, chẳng qua bóng dáng người nọ thoạt nhìn so với cô còn cô tịch thê lương hơn, nhất là khi hắn còn mặc một thân áo trắng tang thương.
Khi Phong Quang nhìn hắn, hắn vừa vặn cũng xoay người thấy được Phong Quang, ngoài ý muốn tiếp xúc mắt lẫn nhau, hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Phong Quang đánh tiếng nói trước, “anh khỏe.”
Tuy rằng hắn thoạt nhìn cũng không khỏe lắm.
“cô khỏe.” Đao Hữu Tâm buồn bã trả lời, áp suất xoay quanh thân hắn thấp xuống.
Lạc thành là một đô thành cực kỳ phồn hoa trong game, mà tháp Chu Tước là kiến trúc cao nhất trong Lạc thành, dùng khinh công bay lên tháp, đứng trên đỉnh tháp liền thu được cảnh sắc Lạc thành không sót thứ gì, cũng khó trách ngoại trừ Phong Quang còn có những người khác ở đây.
Phong Quang đối với sự xuất hiện của Đao Hữu Tâm cũng không thấy kỳ lạ, cô kỳ lạ là trạng thái lúc này của hắn, lắc lắc cổ cùng người nói chuyện rất mệt mỏi, cô đứng lên rồi đi vài bước, ngồi xuống bên cạnh Đao Hữu Tâm, “Này, anh bị sao vậy?”
Chỉ bằng kiểu nói chuyện cực kỳ không lịch sự này của cô, Đao Hữu Tâm trước kia sẽ không quan tâm cô, không chừng còn có thể sinh ác cảm trong lòng, nhưng hiện tại hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hắn đã bị thương tâm nặng trịch áp không thở được rồi.
Hắn khổ sở nói: “Tiểu Mộng ly hôn với tôi.”
“Đó là chuyện tốt mà!” Phong Quang vỗ tay, “Chúc mừng anh trốn thoát khỏi tay cô gái kia!”
Đao Hữu Tâm: “…”
Ánh mắt của hắn quá mức không có tình cảm, Phong Quang thu tay lại, xấu hổ che giấu thần sắc vui sướng khi thấy người gặp họa, cố gắng giả bộ làm một người rất biết lắng nghe, “cô ấy vì sao lại ly hôn với anh?”
Ly hôn này là chỉ ly hôn trong game.
“Lần đó chúng tôi chặn điểm hồi sinh là đồ đệ của Trầm Vô Ngôn.”
“Cho nên?”
“Bang hội của tôi đã bị bang hội Trầm Vô Ngôn đánh tan.”
“Sau đó thì sao?”
“Trầm Vô Ngôn có nói là muốn đem tôi đánh đến rớt trang bị luôn.”
Phong Quang đồng tình ngắn ngủi trong chốc lát, “Khoan đã… Chính là nói muốn đem anh giết đến rơi trang bị, vậy Mộng Quả Nhi đâu?”
“Chuyện tôi giết Triệu Tiểu Lộ không có quan hệ với Tiểu Mộng.” Đao Hữu Tâm đón gió nói: “Tôi thừa nhận mọi chuyện đã xảy ra hết thảy đều là tôi làm, chỉ cần Trầm Vô Ngôn không nhằm vào Tiểu Mộng.”
“anh!”
Đao Hữu Tâm ngẩn đầu nhìn cô.
Phong Quang vừa muốn thốt ra hai chữ nghiệp chướng lại nuốt trở vào, “anh đúng là một… người đàn ông tốt nha!”
Hắn lại cúi đầu, “Tôi hiểu Tiểu Mộng, cô ấy lựa chọn rời bỏ tôi là đúng.”
Đồ ngu!
Phong Quang tằng hắng cổ họng, “Có cái gọi là chân trời nơi đâu mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương chung tình với một nhành hoa, không có Mộng Quả Nhi, anh có thể tìm được người tốt hơn.”
Hắn ngắm nhìn cảnh sắc ở xa xa, ánh mắt trống rỗng.
“Cái này… cái này cũng chỉ là game thôi đúng không? anh nghĩ đi, trong game Mộng Quả Nhi bề ngoài đúng là rất xinh đẹp, nhưng không chừng ở ngoài đời bên kia cô ấy kỳ thực là một thằng đàn ông chân to đó.”
Ánh mắt Đao Hữu Tâm có tiêu cự: “cô có phải biết chuyện gì đúng không? Chuyện có liên quan đến Tiểu Mộng, nếu không ngày đó tại sao nhìn thấy cô thì cô ấy vội vã muốn rời đi như vậy?”
Đó là vì Phong Quang biết cô ấy từng mượn thân phận là phu nhân tối cao của Mê âm Các mà đi tiếp cận Trầm Vô Ngôn, sau đó mọi chuyện bị bại lộ, Mộng Quả Nhi bị đuổi ra khỏi Mê âm Các, sau khi rời Mê âm Các thì cô ấy liền đổi tên, thay đổi khuôn mặt, còn vì sao Phong Quang lại biết? Bởi vì lúc trước Mộng Quả Nhi chính là mua thuốc dịch dung trong tay cô.
Phong Quang không dự tính trả lời Đao Hữu Tâm, suy nghĩ một chút Đao Hữu Tâm là một chàng trai cũng coi như là tốt, quên đi, cô cứu hắn một phen cũng được, “anh nói không sai, tôi biết một bí mật của Mộng Quả Nhi, cho nên cô ấy mới sợ tôi như vậy, nói thật thì, cô ấy là đàn ông, còn lại là một lão già, hắn ở ngoài đời thật thích con trai, cho nên hắn ở trong game giả nữ, nghĩ muốn thông qua quyến rũ mấy chàng trai để thỏa mãn dục vọng biến thái của mình, anh đã là người thứ ba bị hại.”
“Tiểu Mộng là nam… không, tôi không tin!” Đó nhưng là nữ thần trong cảm nhận của hắn, Đao Hữu Tâm không thể tin.
“Lời tôi đã nói cho anh, còn tin hay không là chuyện của anh, bất quá anh cần phải cẩn thận suy nghĩ, tôi lừa anh để làm gì? Mà chuyện Mộng Quả Nhi sợ tôi anh cũng nhìn ra, cô ấy vì sao phải sợ tôi? không phải vì tôi biết bí mật của hắn sao?”
Đao Hữu Tâm thống khổ ôm đầu, “Tôi nên làm sao bây giờ…”
“không cần quá khổ sở, xóa acc này đi, chơi lại một acc khác, coi như làm lại từ đầu.”
“Tôi… tôi hiểu rồi.”
Phong Quang nháy mắt, nhanh như vậy đã hiểu được? Hắn giác ngộ hình như hơi nhanh? Thâm tình bất hối hồi nãy đâu?
“Cảm ơn cô.” Đao Hữu Tâm chân thành nói cảm ơn, sắc mặt không còn u buồn như lúc đầu nữa.
Khi hắn đi, cô ngơ ngác vẫy vẫy tay, “Nhớ kỹ đừng mặc đồ màu trắng nữa, nổi bật quá.”
anh cũng không phải nam chính, mặc đồ trắng làm quái gì?
Đao Hữu Tâm gật gật đầu rời khỏi.
Sau lưng Phong Quang đột nhiên truyền đến một giọng nói: “cô lừa hắn.”
cô quay đầu, hoảng sợ, Nhậm Ngã Hành không biết từ khi nào mà xuất hiện, cũng không biết hắn nghe lén bao lâu rồi, nghe được bao nhiêu, tóm lại bây giờ cô vừa thấy hắn trong lòng liền kinh sợ.
“Tôi lừa hắn thế nào?” Phong Quang đứng dậy, khoanh tay trước ngực, mỗi khi trong lòng cô cảm thấy không nắm chắc thì hay thích phô trương thanh thế.
Nhậm Ngã Hành nhìn thấu cô đang hoảng hốt, nhưng hắn không nói, “Mộng Quả Nhi là nữ.”
“anh làm sao mà biết? Chẳng lẽ cô ấy là bạn gái ngoài đời của anh?”
“Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn, mọi thông tin trên đời này tôi đều có thể tra ra được.” Hắn hơi ngừng, nói tiếp, “Mặt khác, ở ngoài đời tôi không có bạn gái.”
Phong Quang nghe một câu trước của hắn đang chuẩn bị mỉa mai trả lời lại, đến khi nghe câu sao thì sửng sốt, “Tại sao anh phải giải thích anh có bạn gái hay không?”
“…” Chắc tại nhàn rỗi nên vội vàng.
Hắn không trả lời, dứt bỏ cảm giác khác thường trong lòng, Phong Quang đúng lý hợp tình nói, “Trước tiên mặc kệ tôi có lừa Đao Hữu Tâm hay không, nhưng anh không thể phủ nhận lời của tôi làm cho hắn phấn chấn lại lần nữa, cho nên cho dù tôi lừa hắn thì sao? Kết quả cuối cùng tốt là được.”
“Hạ đại tiểu thư có tiếng kiêu ngạo ương ngạnh, thì ra cũng có lúc tốt như vậy.” Giọng điệu của hắn kỳ lạ.
Phong Quang giận dữ, “anh đúng là rất kỳ lạ, lúc tôi không làm chuyện tốt thì anh châm chọc trào phúng cảnh cáo tôi, hiện giờ tôi làm chuyện tốt, anh không cảnh cáo tôi, nhưng vẫn châm chọc tôi cười nhạo tôi, tôi biết anh rất chán ghét tôi, nhưng mà anh thật sự ghét tôi đến vậy sao, vì sao mỗi lần đều đặc biệt xuất hiện trước mặt tôi, chỉ vì thích lấy tôi ra làm trò cười sao?”
“trên thế giới này nhiều người gặp khó khăn như vậy, tại sao cô chỉ giúp Đao Hữu Tâm?”
“Tôi sao chỉ giúp mỗi Đao Hữu Tâm? Mấy hôm trước Triệu Tiểu Lộ bị chặn điểm hồi sinh, tôi cũng đi trợ giúp không phải sao? Chính là cái lúc anh giết tôi đó, anh quên rồi à?”
“Hôm đó…” Hắn mở miệng nói hai chữ lại không nói tiếp nữa.
Phong Quang đợi nửa ngày cũng không đợi được hắn nói tiếp, trong lòng nghĩ hắn quả nhiên là tìm cô để khi dễ, khó chịu nói: “Dù sao tôi có làm gì đi nữa trong mắt anh tôi vẫn là đại tiểu thư cố tình gây sự, anh đều đã dính chắc cái nhãn hiệu đó cho tôi rồi không phải sao?”
âm đuôi sau cùng của cô mang theo một chút uất ức mà run rẩy.
Hắn lặng im một giây, “Tôi không có.”
“anh có! Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhìn thấy anh, anh vẫn luôn mang thành kiến này mà nhìn tôi, không chỉ có anh, sự thật một đám người thích xem náo nhiệt kia cũng vậy, tôi ra lệnh đóng băng hoạt động của ngôi sao Liễu Đề, hại cô ấy tự sát là tôi, không sai, tôi có nói qua tôi không thích cô ấy, nhưng đó là vì cô ấy muốn dụ dỗ hôn phu của tôi, tôi cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ tự sát! Còn có dì vệ sinh quét rác, tôi chỉ không cẩn thận đá phải chổi của dì ấy mà thôi, tôi đã nói là đừng lo rồi, nhưng người quản lý kia vẫn luôôn nói muốn đuổi việc dì ấy, tôi bảo để dì ấy tiếp tục làm việc ở cao ốc đó, nhưng vì sao cuối cùng ai cũng nói là tôi xem thường dì làm vệ sinh chứ?”
“Phong Quang…”
Nhậm Ngã Hành bước lại gần từng bước, cô lại lui ra sau từng bước một, đây là biểu hiện không tín nhiệm, tay bên thân hắn không tự giác nắm chặt lại.
Phong Quang cắn môi, “Còn có thư ký nhỏ kia, rõ ràng ngày đó là Liễu Đề hại cô ấy vấp ngã xuống đất, làm nước đổ xuống người, tôi chẳng qua chỉ muốn đỡ cô ấy lên, nhưng mà… nhưng cho dù tôi có nói cái gì đi nữa, Thẩm Vật Ngôn cũng sẽ không tin lời của tôi, hắn còn đánh tôi một cái tát… không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều không tin lời của tôi, trong mắt các người, tôi chỉ là một đứa không hiểu lễ phép, chỉ biết cáu kỉnh thiên kim đại tiểu thư mà thôi!”
cô nói xong, gần như là bùng nổ, trong game không tồn tại nước mắt, nhưng Nhậm Ngã Hành theo bản năng vươn tay ra, không chạm được giọt nước mắt không tồn tại đó, còn bị cô căng thẳng tránh đi.
“Trong game này, bọn họ không biết thân phận của tôi, họ cũng chỉ biết đến một đứa ngốc nhiều tiền là Vãn Dương mà thôi, nhưng tôi làm Vãn Dương rất vui vẻ, tôi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy, ít nhất sẽ khôngcó ai mang thành kiến mà nhìn tôi… Nhưng mà, anh rốt cục là ai, thế mà còn đuổi đến tận trong game mà nhắc nhở tôi là người đáng bị người người đuổi đánh, tôi từng làm hại anh sao?” Giọng của cô run rẩy, cơ hồ mang theo ma lực khiến người ta tan nát cõi lòng, “Nhậm Ngã Hành, anh rốt cục ghét tôi đến mức nào? Trong mắt anh, tôi có phải… thật sự là một đứa hư hỏng tội ác tày trời không?”
không phải…
Nhậm Ngã Hành còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, hệ thống đã thông báo: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.
Hắn nâng tay ôm ngực, giật mình, rất lâu sau đó, đột nhiên cảm thấy trái tim có chút khó chịu.