Hạ Phong Ảnh ôm Phong Quang ngồi trên đùi mình. Hắn hơi cúi đầu, khẽ ngửi mùi hương trên tóc cô.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, từ sau khi hắn nhận ra phần tình cảm bí ẩn kia của mình, đã rất lâu hắn không ôm cô như vậy, "Phong Quang, nếu em không hạ thủ được... Thì đợi lát nữa anh xuống xe, em trở về một mình nhé."
"Không được!" Phong Quang liều mạng lắc đầu, "Em sẽ không bỏ lại anh! Nếu về thì chúng ta cùng về!" Hắn tốt tính cười:
"Đừng cáu kỉnh, nếu em dẫn theo anh cùng trở về, vậy em cũng sẽ không trở về được."
"Chúng ta có thể đi tìm giáo sư Thư, chẳng phải hắn vẫn luôn nghiên cứu virus xác sống sao?" Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng, "Có lẽ hắn sẽ có cách."
Cô còn nhớ rõ, chính là nhờ Thư Bạch, nên khi Quân Trạch bị xác sống cắn cũng không bị làm sao cả. Nhưng lúc này, Thư Bạch còn chưa nghiên cứu ra bất cứ thành quả hữu hiệu nào, nhưng có lẽ... có lẽ chỉ cần Hạ Phong Ảnh kiên trì chịu đựng thêm một chút, "Ừm. . Phong Quang vẫn nhớ mãi không quên Thư Bạch kia nhỉ."
Hạ Phong Ảnh thuận miệng cảm thán một câu, miệng vết thương trên cánh tay hắn đã bắt đầu biến thành màu đen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play