Phong Quang hoàn toàn từ bỏ việc thảo luận đề tài tử vong với một bệnh nhân tâm thần, bởi hai người sẽ vĩnh viễn không thể nào có chung quan điểm. Kỳ Vị sẽ không cho rằng giết người là một chuyện sai lầm, ngược lại, hắn cũng sẽ không dễ dàng giết người. Phong Quang là một người có thể khiến hắn cực kỳ kiên nhẫn, hắn nguyện ý chờ vết thương của cô tốt lên, cũng nguyện ý thừa nhận hắn là người yêu của cô.
Đúng là hắn thật sự thích cô, nhưng loại thích này chẳng qua chỉ được thành lập trên việc hắn muốn ăn cô mà thôi.
Phong Quang từ bỏ việc chống cự. Ba ngày liên tiếp, hắn đều nhốt cô trong phòng, hắn yêu cầu mỗi ngày kiểm tra vết thương của cô một lần. Nhìn vết thương trên mu bàn tay cô dần dần khép lại, khi miệng vết thương tốt hơn một chút, hắn sẽ cực kỳ sung sướng mà mang món thịt cô thích ăn nhất ở nhà ăn lên cho cô, tựa như đang khen thưởng cho một vật nuôi ngoan ngoãn.
Cô đã chuẩn bị cho tất cả trường hợp xấu nhất. Phong Quang đã nghĩ rất rõ ràng, nếu bị hắn giết ở thế giới này, cùng lắm thì thế giới sau cô lại là một hảo hán. Một khi cảm xúc tiêu cực của cô đã dâng lên, thì dù Hệ thống chủ nói nhiều đến đâu cũng vô dụng. Vào buổi tối ngày thứ tư, cửa phòng cô mở ra từ bên ngoài. Phong Quang ngồi trên giường ngẩng đầu, chỉ hơi liếc mắt nhìn người đàn ông ở cửa một cái liền rời mắt đi.
Hắn bước tới ngồi xuống mép giường, ôm cả người cô đang ngồi cuộn tròn vào trong lòng, "Xin lỗi, gần đây có hơi nhiều việc phải xử lý, nên không kịp ở bên cạnh em." Chuyện hắn muốn xử lý, đơn giản là đi quét sạch một đám người định chạy trốn mà thôi.
Hắn nắm lấy một bàn tay cô, "Miệng vết thương của Phong Quang khôi phục không tệ."
"Đúng vậy, đã có thể tắm rửa ăn cơm." Cô nói không chút cảm xúc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT