Kỳ Vị cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên là không thể nào."
"Vậy thì thật tiếc quá." Nam Cung Triết chậm rãi nói: "Tôi sẽ không thừa nhận mình có bệnh đâu."
"Hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm tới đây thôi. Anh Nam Cung, tạm biệt." Kỳ Vị hơi gật đầu, đi về phía cầu thang
Bàn tay tóm lấy áo hắn của Phong Quang còn chưa buông ra, cô bám chặt theo sau hắn. Khi bước xuống cầu thang, chân cô bị hẵng, may mà có Kỳ Vị tay mắt lanh lẹ đỡ được cô, cô mới không ngã xuống một cách chật vật. "Cô Hạ, cô không nhìn rõ đường sao?"
Tuy đều trong hoàn cảnh không có ánh đèn, nhưng có vẻ chỗ đầu cầu thang còn tối hơn ở hành lang nữa. Dù vậy, bây giờ trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, vẫn còn một chút ánh sáng để có thể nhìn rõ.
Ánh mắt Phong Quang mơ hồ một hồi lâu, lúc này mới nói: "Tôi hơi cận thị..."
"Chỉ cận thị thôi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play