Trong lòng Vương Từ biết, có lẽ đi nước Nam Tương là biện pháp duy nhất hiện giờ, nhưng bà đương nhiên sẽ không yên tâm để một mình Hạ Triều đưa Phong Quang rời đi, bà cũng muốn đi cùng.
Hạ Triều hiểu rõ rằng Vương Từ không cách nào tin tưởng mình được, cho nên ông cũng sẽ không từ chối chuyện Vương Từ đi theo.
Đừng nhìn ngày thường Vương Từ biểu hiện phóng khoáng thoải mái mà nghĩ bà không để tâm, một khi có chuyện xảy đến với Phong Quang, bà sẽ lập tức cuống quýt giống như phát điên lên, đặc biệt là khi chuyện này còn có Hạ Triều nhúng tay vào nữa.
Hạ Triều cùng Vương Từ lập tức thu dọn hành lý, mang theo Phong Quang ngồi trên xe ngựa đã được chuẩn bị tốt, ngay hôm đó rời khỏi Kinh thành nước Minh Tư. Lúc nửa đêm, Phong Quang bị tỉnh vì đau, Hạ Triều hết cách, chỉ có thể lại điểm huyệt ngủ của cô lần nữa để cô tiếp tục hôn mê.
Mà Vương Từ, dọc cả đường đi đều ôm chặt lấy Phong Quang, cho dù Hạ Triều muốn tới gần nửa bước, bà đều sẽ đề phòng mà nhìn chằm chằm vào ông. Hạ Triều cười khổ trong lòng, tất cả mọi người đều nói ông yêu chiều con gái mình nhất, nhưng chỉ có mình Vương Từ luôn cho rằng ông sẽ hại Phong Quang.
Đối với tư tưởng đã ăn sâu bén rẽ kia của thê tử mình, Hạ Triều không có cách nào giải quyết được, vậy nên ông cũng không biết phải làm thế nào để hòa giải mối quan hệ này.
Giục ngựa chạy liên tục, rốt cuộc sau bảy ngày, bọn họ đến được vùng biên giới tiếp giáp với nước Nam Tương. Lúc này, thân thể Phong Quang đã cực kỳ yếu ớt, cô hoàn toàn phải dựa vào linh lực được cha mẹ truyền để duy trì chút hơi thở yếu ớt của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT