Trong màn đêm màu đen, khi một đóa pháo hoa vừa biến mất, thì đóa pháo hoa khác lại nở rộ.
Phong Quang ngồi trên một cái cây, cô nhìn thiếu niên đứng dưới tàng cây, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên xem pháo hoa cùng hắn, khi đó, hắn vẫn là một đứa trẻ mười hai tuổi, bây giờ đã là một công tử phong độ nhẹ nhàng.
Dùng cách gọi công tử để hình dung Nhàn Mạch cũng không thích hợp, bởi vì trên người hắn không có nửa phần tùy tiện cùng ăn chơi trác táng của công tử , mà phần nhiều lại càng thêm trầm ổn, trầm ổn một cách cuốn hút.
Cô rất thích! Phong Quang vẫn luôn cảm thấy đứa bé mà cô làm bạn ba năm kia đúng là càng ngắm càng vừa lòng, lại bỗng nhiên nghĩ đến vài năm sau, hắn sẽ cưới một thê tử như thế nào đây? Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu xua đuổi ý nghĩ này ra ngoài, Hệ thống chủ đã mất tích lâu như vậy, ba năm hẳn cũng là cực hạn rồi, có lẽ chờ đến khi Hệ thống chủ vừa xuất hiện, cô sẽ phải lập tức rời khỏi thế giới này.
Dáng người cao lớn thẳng tắp dưới tàng cây bỗng nhiên khẽ gọi, "Phong Quang."
"Ừm?"
Cô lười biếng lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT