“đi đâu đó?” Hạ Triều ngồi trên sofa, không giận mà uy.

Phong Quang lau bùn dính trên mặt, như không có chuyện gì đi vào từ cửa, “đi chơi.”

“Lại tìm An Đồng?”

“Dạ.” Dì bảo mẫu đưa khăn mặt tới, Phong Quang lau rửa bùn trên mặt, tùy tiện gật đầu.

“Con không cảm thấy là con thân thiết với cậu ta quá à?”

“Cha không cho phép việc đó sao?”

Hạ Triều bị cô không thèm để ý mà tức giận, cảnh cáo nói: “Con biết cha ở sở cảnh sát có rất nhiều người quen, mẹ của An Đồng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là mất tích như vậy.”

“Chẳng lẽ bọn họ còn nghi ngờ ảnh giết mẹ mình?”

“Phong Quang!” Sắc mặt Hạ Triều nghiêm trọng, “Người thanh niên này không đơn giản, cậu ta rất nguy hiểm.”

“Được rồi được rồi, con đã biết, anh ấy rất nguy hiểm, con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi đây.” Phong Quang vẫy tay chạy lên lầu.

Hạ Triều lúc gặp được quan tòa khó khăn nhất trên tòa án, cũng chưa mệt tâm bằng việc đối mặt với con gái mình bây giờ.

Từ ngày bốn người chạm mặt nhau, địch ý kỳ lạ của Phương Nhã Nhã đối với Phong Quang đã giảm bớt một ít, mà Mục Thiên Trạch lại không ngủ được, thường xuyên lạnh lùng liếc mắt Phong Quang một cái, thuận tiện cao quý hừ một tiếng, biểu đạt sự thật đối với cô rất khó chịu, nhưng cậu đã quên ở giữa Phong Quang và cậu còn có một Phương Nhã Nhã, nói cách khác cái hành động ngây thơ này của cậu Phương Nhã Nhã sẽ thấy trước tiên, vì thế cậu ta thành công làm cho Phương Nhã Nhã hiểu lần cậu lại tìm cô ấy mà khi dễ.

Khi Phương Nhã Nhã ầm ỹ lên với Mục Thiên Trạch, Phong Quang đang làm gì? cô đang soi gương duy trì trạng thái xinh đẹp nhất, nam nữ chính vốn đi theo con đường oan gia, cô đang thúc đẩy tình tiết phát triển đó, muốn mọi việc bình thường trở lại sao, cô mới không thèm làm loại chuyện tốt này.

Phong Quang lấy điện thoại ra xem thời gian, ai nha, thật sự là khẩn cấp muốn nghỉ học chạy đến trong nhà An Đồng luôn.

Chiều hôm nay, nhà An Đồng không còn lạnh lẽo như xưa nữa, vị khách đến đây là sĩ quan Lý Tất, cùng với một tay sai của hắn.

Trong đình viện, ánh nắng loang lổ xuyên qua lá cây chiếu lên người An Đồng, “Hai vị sĩ quan, muốn uống cái gì?”

“không cần phiền phức, chúng tôi ngồi một chút sẽ đi ngay.” Lý Tất kín đáo liếc nhìn anh ngồi xe lăn, “Cậu An thân thể không tốt, rốt cục là do nguyên nhân gì vậy?”

“Từ lúc ba tuổi, mẹ tôi đã mang tôi tới rất nhiều bệnh viện, rất nhiều bác sĩ nhìn qua, bất quá… bọn họ thủy chung đối với bệnh tình của tôi xác định không giống nhau.” Nghĩ đến lúc trước mỗi một đoạn ngày có hy vọng rồi lại thất vọng, trong mắt anh hiện ra một tia bi thương quen thuộc, sự bi thương này cũng thập phần dễ dàng lây nhiễm sang người khác.

Trong mắt Lý Tất lộ ra ý đáng tiếc, “Cậu không ra nước ngoài thử xem sao?”

“Có đi, bất quá cũng không có tác dụng gì, dù là trong hay ngoài nước thì chỉ có thuốc uống là khác nhau thôi, tôi đã sớm từ bỏ rồi, là mẹ tôi bà ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc.”

Lý Tất cảm động, “Bà An nhất định là một người rất yêu thương con mình.”

“Việc đó…” trên mặt người đi theo Lý Tất hiện ra nỗi niềm khó nói, “Xin hỏi có thể mượn nhà vệ sinh dùng một chút không?”

Lý Tất ghét bỏ nói: “Thằng nhóc này!”

An Đồng nở nụ cười, “Toilet ở trong biệt thự, lầu một rẽ trái phòng cuối cùng.”

“A, đội trưởng Lý, tôi lập tức quay lại!” Tên tay sai đi theo chạy đi mất.

Lý Tất ngượng ngùng, “Thằng nhóc này mới tốt nghiệp năm nay rồi đến sở cảnh sát, tôi phụ trách dẫn dắt hắn, thật lỗ mãng, cậu đừng trách.”

“không đâu, sĩ quan Lý nghĩ nhiều rồi.”

“Ha ha.” Lý Tất cười cười lại nhức đầu hỏi, “Đúng rồi, lần trước quên hỏi, cậu An là theo họ mẹ sao?”

“Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi xuất ngoại, tôi đi theo mẹ, họ cũng sửa lại.”

“Ra là thế, gần đây cha cậu An có về nước không?”

“không có.” An Đồng lắc đầu, “Trong trí nhớ của tôi, tôi cũng chưa từng gặp qua cha mình, sĩ quan Lý, ông lần này đến là có tin tức của mẹ tôi sao?”

“À, lần này tôi đến là để nói với cậu một tiếng, chúng tôi tăng lên cường độ tìm kiếm cũng không phát hiện được bóng dáng của bà An, cho nên hy vọng cậu chuẩn bị sẵn tâm lý cho tốt.”

anh rũ mắt, “Tôi hiểu rồi.”

“Đội trưởng Lý!” Tên sai vặt đứng dưới thác nước nhân tạo vẫy vẫy tay.

Lý Tất nhìn An Đồng, cùng anh đi qua, tựa hồ không kiên nhẫn nói: “Có gì mà ngạc nhiên vậy.”

“Chỗ này đã được cải tạo lại.”

Lý Tất cúi đầu nhìn chỗ chỉ có bồn hoa và thảm cỏ dưới đất, thuận miệng nói: “Theo điều tra, bà An là gặp được người nào đó nên mới vội vã thong dong đi ra khách sạn và biến mất, cậu An, chúng tôi đoán người kia có thể là phạm nhân, cũng có thể là người quen của bà An.”

“Vậy sao?” Trong mắt An Đồng không một gợn sóng.

Lý Tất nói trắng ra, “Cậu An, không ngại để chúng tôi đào chỗ này lên nhìn chứ?”

An Đồng mỉm cười, “Đương nhiên là không.”

Mắt tên sai vặt sắc lên, lập tức đi vào nhà kín trồng hoa bên cạnh lấy ra một xái xẻng, việc cực khổ đương nhiên là hắn phải nhận thầu mà làm, dưới ánh mắt Lý Tất bảo đào xuống, hắn nhanh chóng đào ra một cái lỗ, mà đào sâu đến nửa mét cũng chỉ xuất hiện một đám tưởng vi hồng, không còn cái gì khác.

không biết tiếp theo phải làm sao gã sai vặt ngơ ngác nhìn boss nhà mình.

Tường vi héo tàn lẳng lặng nằm trên mặt đất, đóa hoa héo rũ có xu hướng sẽ phân rã, sắc mặt Lý Tất có chút cứng ngắt, “Cậu An… còn có thói quen chôn hoa sao?”

“Hoa có đôi khi làm phân bón rất tốt.” An Đồng chậm rãi nói, “Qua một đoạn thời gian nữa, tôi dự tính trồng hoa hồng trắng ở đây.”

“Mẹ mình mất tích, cậu An còn có thể nhàn rỗi thoải mái chăm hoa, thật đúng là có hưng trí.”

“Trồng hoa và hứng thú không có quan hệ, đó là tu thân dưỡng tính, thời điểm khẩn trương cần bảo trì tâm bình tĩnh, trái đất cũng không vì tôi gặp chuyện không may mà không quay nữa không phải sao? Sĩ quan Lý.”

“Cậu An từng chữ như châu ngọc, tôi được lợi không phải ít.” Lý Tất cười giả dối, “Hôm nay quấy rầy, về sau nếu có tin tức tôi sẽ lại đến.”

“Hai vị sĩ quan đi thong thả.”

đi ra biệt thự, người đi theo không hiểu nói với Lý Tất, “Tôi thấy An Đồng này rất tốt nha, tuy rằng thân thể không được nhưng nhiệt tình sống với tự nhiên, đội trưởng Lý sao lại nghi ngờ cậu ta?”

“Cho đến lúc trước tôi chỉ nghĩ loại trừ phạm nhân, mà hiện tại tôi mới nghi ngờ cậu ta.”

“Tại sao?”

“Cậu ta ẩn giấu quá sâu.”

Lý Tất nhìn cô gái chạy đến biệt thự, không biết đang nghĩ cái gì.

Trong sân vườn, An Đồng vừa tiễn bước một đám khách lại nghênh đón một vị được nuông chiều, trên mặt Phong Quang tươi cười sáng lạn, “Đã lâu không thấy, anh có nhớ em không?”

Thật ra bọn họ mới gặp mặt hôm qua.

An Đồng nâng mắt, “Có nhớ một chút.”

cô sửng sốt, đó là một đáp án ngoài dự đoán, trước đây đối với sự đùa giỡn của cô, anh một mực cười bỏ qua mà không trả lời, bất quá cô rất nhanh thấy một cái hố to xuất hiện trên mặt cỏ vốn bằng phẳng, cô chỉ tay, “Chỗ đó bị gì vậy?”

“Có hai sĩ quan thú vị đến đây.”

“Có liên quan đến mẹ anh sao?”

“Phải.”

Phong Quang nghiêng đầu, “Vậy sao lại đào một cái lỗ ở nhà anh?”

“Đại khái họ nghi ngờ tôi chôn xác ở chỗ này đi.”

cô kinh ngạc che miệng, “Sao lại như vậy, đám cảnh sát này có bệnh à?”

“Bọn họ không có bệnh, Phong Quang em không phải rất rõ ràng sao?”

“A?” cô mê muội nháy mắt mấy cái.

An Đồng đón lấy ánh nắng ấm áp, khóe mắt cong lên một độ cong mê hoặc lòng người, “Lần này, thật muốn cảm ơn em.”

An Uyển sau khi ly hôn trờ thành một nữ cường nhân kinh doanh, đồng thời bà cũng là một người mẹ độc thân mang theo một đứa nhỏ, người quen biết bà đều nói đứa nhỏ này là mệnh của bà, bà có thể vì con mình mà trả giá mọi thứ, không sợ con bà bị bệnh tật từ nhỏ đến lớn quấy nhiễu, bà chưa từng từ bỏ.

Vì thế, bất luận là ai giết đi người mẹ như vậy đều là một người không đáng được tha thứ, huống hồ giết đi một người mẹ như thế còn là đứa con ruột của bà.

Là khi nào đây? An Đồng phát hiện ra bí mật đó, là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của anh.

Đêm đó, mẹ anh đang ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, anh tiếp nhận một cuộc gọi điện thoại, là bác gĩ gia đình của anh gọi tới, bởi vì bị sa thải bằng một lý do râu ria cho nên mới đánh một cuộc gọi này, để đòi tiền.

“Bà An, tôi biết An Đồng không có bệnh, thân thể cậu ta không tốt là vì bà mỗi ngày đều bắt cậu ta uống thuốc, tôi cũng biết vì tôi phát hiện ra nguyên nhân này bà mới sa thải tôi, nếu An Đồng biết người mẹ mà mình cực kỳ tôn trọng là hung thủ hại mình phải ngồi xe lăn, bà đoán cậu ta sẽ nghĩ như thế nào? Muốn tôi bảo vệ bí mật này cũng được, nhưng tôi hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy phí giữ bí mật trong thẻ của tôi.”

An Đồng một câu cũng không nói liền cúp điện thoại, anh mỉm cười cùng mẫu thân ăn xong bánh kem sinh nhật, nghe bà nhắc tới mấy chuyện thú vị của chính mình, có đôi khi anh sẽ phản bác một ít chuyện cười trước đây của anh bị mẹ mình lấy ra chọc anh, có đôi khi anh cũng sẽ cùng mẹ mình nhớ đến những hồi ức từng khiến người ta khó quên, mỗi một bữa cơm của nhà họ An đều là vui vẻ và hòa thuận, bà là một người mẹ cực kỳ xứng đáng, anh là một đứa nhỏ cực ngoan biết nghe lời.

Ngày hôm sau, anh gửi một khoản tiền cho người từng là bác sĩ gia đình của anh.

đi đến biết bao bệnh viện lớn nhỏ, mỗi bệnh viện đều không xác định được bệnh tình, đổi qua các bác sĩ gia đình khác nhau, mỗi một bác sĩ đều không thể làm bệnh tình có chút khởi sắc, mỗi vài tháng trôi qua, An Uyển sẽ sa thải bọn họ, mà An Đồng cười nhận lấy hết thảy, thân thể anh rất đau đớn, thuốc rất đắng, mùi bệnh viện rất khó ngửi, nhưng anh chưa một lần oán giận.

anh làm sao có thể để một người mẹ yêu mình như vậy qua đời?

Khi An Uyển đi làm, anh đẩy xe lăn đến thư phòng trước kia chưa từng bước đến, nơi đó có một ngăn kéo được khóa lại, lấy ra chìa khóa được chế tạo lại, anh mở khóa ra, ở một góc u ám nhất xếp đủ loại thuốc, có loại giảm bớt hệ miễn dịch, có làm xốp xương cốt, còn có thuốc làm đầu óc căng thẳng,… Rất nhiều, An Đồng không kiên nhẫn xem hết, anh đem mọi thức khôi phục nguyên trạng đi ra khỏi thư phòng, đợi đến thời gian tan tầm, anh như cũ dùng nụ cười chân thành nhất chào đón mẹ mình trở về.

“Phong Quang, em nói xem, một người mẹ có thể vì bảo vệ con mình mà chết đi sao?” trên mặt An Đồng lộ ra thần sắc mê hoặc, “Tại sao mẹ anh lại không như vậy?”

anh tiếc nuối, anh than thở, bởi vì cuối cùng anh vẫn phải tự mình động tay.

Phong Quang nói: “Mỗi người đều khác nhau, có vài người có thể vì bản thân mà hy sinh người thân của mình, nhưng cũng có vài người sẽ cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ để bảo vệ người mà họ yêu.”

“Vậy còn em? Em là loại người nào?”

“Chỉ cần là người em yêu, cho dù anh ấy đang đứng dưới ánh mặt trời, hay là đứng ở một góc mốc meo u ám nhất, em cũng sẽ đứng cùng một chỗ với anh ấy.”

An Đồng hái xuống một đóa tường vi hồng, nói nhỏ: “Cho dù tay sẽ dính máu?”

cô quả quyết: “Cho dù tay có dính máu.”

An Đồng khẽ cười, “Phong Quang, em là một cô bé ngu ngốc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play