Trong mắt Tống Vô Hà nổi lên ánh sáng cực kỳ hấp dẫn người khác: "Nàng đang lo lắng cho ta đấy à?"
Phong Quang khựng lại, sau đó, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng nhìn những người xung quanh, chỉ thấy đám thị vệ cúi đầu như thể không nghe thấy gì. Băng Thanh tiếp tục im lặng tự gặm nhắm nỗi buồn, còn Bách Lý Thư thì mang vẻ mặt như thấy ma vậy.
Mặt cô đỏ ửng, càng nóng hơn:
"Ngươi đừng hiểu lầm! Là ta quá lương thiện, không muốn bất kỳ kẻ nào vô cớ mất đi tính mạng mà thôi!"
Ô, cô rất lương thiện.
Chính cô còn chẳng tin nổi!
Đầu Tống Vô Hà lại cúi thấp hơn một chút, con ngươi đen láy như đá hắc diệu của hắn nhìn cô chằm chặp một hồi lâu, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu lòng người, làm cho sự hoảng loạn trong mắt cô không biết trốn vào đâu. Hắn cứ yên lặng nhìn cô như thế, lâu đến mức cô tưởng như ở nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ thì lại nghe thấy hắn cười một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT