Hắn ta dùng đôi mắt tĩnh lặng của mình nhìn cô đầy dịu dàng.
Phong Quang ngây ngốc trong giây lát, lặng lẽ quay đầu đi. Da mặt cô có dày thế nào thì cũng có lúc cảm thấy ngượng ngùng, "Không có gì... Ta cũng chẳng giúp được huynh điều gì, ngược lại Y Nhân ấy, nàng ta vừa trị thương lại vừa sắc thuốc cho huynh uống, quả thực vất vả rất nhiều. Ta cảm thấy... chờ huynh trở lại Đông Cung rồi, huynh nên cảm ơn người ta một chút."
Cho dù có phong nàng ta làm trắc phi cũng không sao hết.
Phong Quang đã nghĩ rất chu toàn, thân là Thái tử phi nhưng lâu rồi chưa mang thai thì nhất định sẽ bị quần thần công kích. Tuy rằng cô có phụ thân là Thừa tướng làm chỗ dựa nên bọn họ cũng không dám làm càn quá mức, hơn nữa trong cung Thái tử cũng chẳng có thị thiếp gì khác, kiểu gì thì kiểu cô cũng sẽ bị gán cho cái danh là đố phụ(1)mà thôi.
Cô không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cô chỉ cảm thấy, sau này khi cô bỏ chức Thái tử phi thì cũng dễ dàng tìm mùa xuân thứ hai mà, đúng không?
Đúng thế, cô căn bản chẳng nghĩ làm Thái tử phi gì hết, bởi vì cô cảm thấy bản thân mình chẳng có tướng mẫu nghỉ thiên hạ gì cả. Thay vì sau này cứ phải giả bộ hiền thục đức độ thì thà nhân lúc còn sớm tìm người nối nghiệp mình còn hơn.
Nhưng Bách Lý Mặc không hiểu suy nghĩ của cô, hắn ta cho rằng cô vẫn đang so đo chuyện tối đó bắt gặp hắn ta và Y Nhân ở chung một chỗ với nhau, tầm mắt hắn ta hơi rũ, chậm rãi viết vào lòng bàn tay cô, "Nàng không thích Y Nhân thì ta có thể bảo nàng ta rời khỏi Đông Cung."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT