Phong Quang còn chưa biết tình trạng của mình đã gây hiểu lầm cho người khác, cô chạy một mạch ra khỏi rừng trúc, xuyên qua những lối đi trong cung. Khi cô nhận ra mình đã lạc đường thì cũng là lúc cô nhớ tới việc hộp châu báu mà Bách Lý Mân ban thưởng đã bị cô bỏ quên lại trong rừng trúc kia rồi, hộp châu báu đó... nói gì thì nói cũng là một nửa phí ly hôn của cô, vì thế trong lòng không khỏi càng thêm buồn bực.
Cô suy nghĩ, có nên đi tìm cung nữ hay thái giám nào đó dẫn đường cho mình hay không, hoặc chỉ đường cũng được, để cô tự tìm đường về Đông Cung. Kết quả là cô còn chẳng biết mình đã lại đi tới nơi hẻo lánh nào, khắp xung quanh không có một bóng người, mà lúc này sắc trời đã tối, gió đêm nổi lên, cô xoa xoa cánh tay, chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh.
Cô nghĩ một chút, quyết định vẫn quay vòng trở lại theo trí nhớ, vừa mới xoay người thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Phong Quang không dám quay đầu lại nhìn, cô chắp tay trước ngực, thầm niệm A di Đà Phật không ngừng nghỉ.
"Thái tử phi?"
Một giọng nói già nua cất lên hỏi ý thăm dò.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới chuẩn bị xong tâm lý, quay đầu lại, chỉ thấy đó là một ông lão mặc quần áo tối màu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play