Hai mươi sáu năm trước, tiểu thư Hứa gia bởi vì dung mạo xuất chúng nên được bệ hạ nhìn trúng mà nạp làm phi tử, phong thành Mẫn phi, nhưng Hứa Mẫn lại không thích Hoàng thượng. Lúc nàng còn là khuê nữ, người nàng thích chính là Vương gia khác họ Tề Quân, mà vừa vặn, Tề Quân cũng thích nàng. Dù rằng Tề Quân khi ấy đã cưới chính phi, Tề Quân không có thị thiếp, tất cả mọi người đều nói Kiều Uyển mệnh tốt mà chính Kiều Uyển cũng cho nằng trừ bỏ chuyện trượng phu không yêu mình, hết thảy còn lại đều hoàn mỹ, hơn nữa Kiều Uyển cũng không cần được trượng phu yêu mến mới sống nổi.

Kiều Uyển biết chuyện giữa Hứa Mẫn và Tề Quân, bà cũng biết mỗi giữa năm Hứa Mẫn luôn lấy cớ tu hành cầu phúc ở Linh Cảm tự, mà cùng lúc Tề Quân đi xa khi ấy là để tư tình với nàng ta, nhưng bà cũng chưa bao giờ quản, thứ nên là của bà thì kẻ khác không cướp nổi, không phải của bà thì bà muốn đoạt cũng đoạt không xong, Kiều Uyển luôn luôn thông suốt điểm ấy, nhưng chuyện sau đó lại xảy ra.

Năm đó trong thành ôn dịch bùng nổ, Lạc thành hoàn toàn bị phong tỏa, thuốc có thể trị được ôn dịch ngày càng thiếu thốn mà thuốc ở ngoài thành cũng không thể nhanh chóng vận chuyển vào, mà trùng hợp sau đó Kiều Uyển và Hứa Mẫn đều sinh con, hai nam hài đều là cốt nhục của Tề Quân. Người bên cạnh Hứa Mẫn rất trung thành, chí ít thì đứa bé cũng đã được sinh ra, nhưng bên Hoàng đế lại không có người hiểu rõ tình hình, vì thế một màn kịch được dựng lên từ đó. Hai đứa trẻ mới sinh cơ thể yếu đuối đều bị nhiễm ôn dịch đáng sợ kia, mà trên tay Tề Quân, chỉ có một viên thuốc.

Kiều Uyển trước đó chưa từng cầu hắn cái gì, đấy là lần đầu tiên bà cầu hắn cứu đứa nhỏ của bà, thực tế Tề Quân đã cứu, bất quá hắn cứu là đứa nhỏ của Hứa Mẫn, hắn nói với Hứa Mẫn là con của họ đã chết mà ôm Tề Đoan trở về, nói với Kiều Uyển: “Đây là con của chúng ta.”

Khoảnh khắc nàng ôm đứa nhỏ đó, Kiều Uyển hạnh phúc nở nụ cười, nhưng lòng của nàng hoàn toàn lạnh lẽo, không có mẫu thân nào sẽ nhận sai con của mình.

Sau đó Quách ma ma trở lại, bà đem theo Tề Mộ được đào ra từ một nấm mộ, Tề Mộ nhỏ bé chỉ còn một hơi thở mỏng manh, Kiều Uyển đẩy mọi người ra, ôm con mình đến Linh Cảm tự quỳ một ngày một đếm trước cửa Kính Viễn đại sư, ngay khi Tề Mộ sắp không qua khỏi thì Kiến Viễn đi ra.

Kiến Viễn nói ông không xác định được đứa bé này tương lai có thể trở thành người luôn gây sát nghiệt hay không, nhưng không thể vì một việc không đoán trước được mà để cho đứa bé này mất mạng, đây chính là nguyên nhân Kiến Viễn phải suy nghĩ một ngày một đêm mới ra tay, nhưng dù sao cũng đã muộn, đứa bé có thể bảo toàn tính mạng, nhưng vẫn tạo thành tiếc nuối cả đời, đứa bé là một người mù.

Kiều Uyển nghĩ bà sẽ yêu đứa bé này gấp bội, nhưng nàng phải vụng trộm nuôi bé ở nhà hoang, bà muốn trả thù, chờ đứa bé này trưởng thành để cùng nhau báo thù. Mới đầu bà thật sự dụng tâm mà chiếu cố Tề Mộ, không sợ Tề Mộ là một đứa nhỏ có chỗ thiếu hụt, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Tề Đoan ngày càng thông minh, ngày càng hoàn mỹ, bà bỗng nhiên vặn vẹo.

“Vì không để Vương gia biết ta phát hiện chân tướng, ta thật sự giống như từ mẫu mà đối đãi Tề Đoan, mà khi đối mặt với Mộ nhi ta lại coi hắn như một công cụ để báo thù, ta muốn con mình mọi thứ đều làm được đến tốt nhất, đề bài Tề Đoan đã làm ta sẽ yêu cầu Mộ nhi làm lại, nếu làm kém hơn một chút ta sẽ nhốt Mộ nhi trong một phòng cực tối ở nhà hoang, Mộ nhi khóc nhiều sẽ không khóc nữa, ta vui vẻ tưởng Mộ nhi trở nên kiên cường hơn, cho đến tận khi ta phát hiện ra Mộ nhi đối với ta vĩnh viễn chỉ có cười.”

Kiều Uyển thất thần nói xong nhưng lại bỗng dưng ném chuỗi phật trong tay xuống, phẫn hận trong mắt làm cho khuôn mặt bà căng ra, “Ta tin phật là để giảm bớt áy náy với Mộ nhi, nhưng mỗi ngày tụng kinh niệm phật chỉ làm cho ta càng thêm hối hận những chuyện mà ta đã làm với con mình, Hứa Mẫn, ngươi vui không? Năm đó hắn lựa chọn con của ngươi, mà con ngươi lại mỗi ngày gọi ta là mẫu thân, đúng là buồn cười.”

Hứa Mẫn cuối cùng cũng tin chuyện này là thật, lúc đó khi biết được đứa nhỏ đã chết, nàng đối với Tề Quân hận đến ngập trời, mượn cơ hội thổi gió bên tai Hoàng thượng mà khiến Tề Quân gặp không ít trở ngại, nhưng dù hận thì tình chung quy vẫn còn đó, vì thế mỗi lần làm Tề Quân tiến vào đường cùng nàng lại nhịn không được mà buông tay, trải qua nhiều năm như thế nàng cũng thật sự coi hắn thành người xa lạ, đứa nhỏ kia trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng.

Nàng quay đầu nhìn nam nhân nằm trên giường, nước mắt rốt cuộc cũng tràn ra, nàng cầm lấy tay hắn: “Chàng năm đó… cứu con của chúng ta… là con của chúng ta…”

Tề Quân đang nhìn nàng, lại như không phải nhìn nàng.

“Đúng vậy, hắn đã cứu con của các ngươi.” Kiều Uyển nghiêng đầu cười, cảm xúc không thể không chế được vừa rồi phảng phất như chỉ là ảo giác, bà chậm chạp đi đến bên giường.

“Vương gia, ta có nói qua ánh mắt Mộ nhi rất giống ngươi hay chưa, nhưng Mộ nhi của ta không thể nhìn thấy, ngươi hiện tại lại bị câm, có đôi khi ông trời cũng rất công bằng, đúng không?”

Ánh mắt Tề Quân giống như một cái đầm sâu u ám, gợn sóng hiện lên trong đó có thể dễ dàng làm cho nữ nhân hãm dâu vào, chỉ là giờ phút này trong mắt hắn sớm đã không còn loại tức giận kia, ánh mắt hắn kiên định nhìn trên người Kiều Uyển, há miệng thở dốc, đáng tiếc lại không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.

“Kiều Uyển!” Hứa Mẫn nắm lấy bả vai Kiều Uyển.

“Tề Đoan đâu! Ngươi đem hài tử của ta giấu ở đâu!”

“Nói cho ngươi thì sao?” Kiều Uyển ha ha cười nhẹ, “Chẳng lẽ ngươi không biết, còn muốn cùng hắn nhận mặt rồi mang hắn về cung Hoàng thượng nhìn thật sao?”

“Ngươi!… Kiều Uyển, ngươi dám đối xử với Tiêu vương và Tề Đoan như thế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Thật sao? Quý phi nương nương, thiếp thân mỏi mắt mong chờ.”

“Chờ đấy, ta sẽ không để độc phụ ngươi chiếu cố Vương gia!” Dứt lời, Hứa Mẫn rời khỏi sân vườn hoang phế.

Kiều Uyển lắc đầu than thờ, “Vương gia, sao tình nhân tốt của người mắng thiếp thân là độc phụ? Tâm của ta làm sao có thể độc bằng Vương gia chứ?” Bà cũng không sợ Hứa Mẫn đem người tới đây, bởi vì bà đã chuẩn bị tốt để đồng quy vu tận. Tề Quân thống khổ nhắm hai mắt lại.

Bên kia, Hứa Mẫn đi ra sân vườn muốn tìm người của mình, nhưng nàng lại thấy một vị hồng y thiếu nữ đã muốn chờ rất lâu ở trong một góc.

Phong Quang cúi người, “Quý phi nương nương.”

Hứa Mẫn không đếm xỉa tới nàng, nhưng một câu kế tiếp của nàng làm cho Hứa Mẫn phải dừng chân lại.

“Nếu quý phi nương nương là vì Tiêu vương và công tử Tề Đoan mà đi tìm viện binh, theo ta thấy cũng không cần đâu.”

Sắc mặt Hứa Mẫn cứng đờ, “Ngươi là ai?”

“Tiểu nữ trước đây là hôn thê của công tử Tề Đoan, nhưng sau đó công tử lại yêu phải một hồ yêu, bởi vậy cùng ta giải trừ hôn ước, tiểu nữ hiện tại là hôn thê của thế tử.”

“Gì mà hồ yêu, còn cả hôn thê, ngươi đang hát kịch sao?”

“Vậy nói khác đi, tiểu nữ là Hạ Phong Quang.”

“Họ Hạ? Chẳng lẽ ngươi là…!”

Dung mạo Phong Quang tươi lên, “Phụ thân ta từng là đại nguyên soái thống lĩnh binh mã, mẫu thân của ta là trưởng công chúa Định An đóng giữ biên quan, nói cách khác bệ hạ là cậu của ta.”

Nàng đau lòng dùng năm điểm hệ thống để đối lấy bảo kê thân phận.

Sắc mặt Hứa Mẫn khó coi mười phần, hai phu thê cực kỳ hiếm thấy ở đương triều là ai, đó nhất định chính là vợ chồng trưởng công chúa Định An. Định An là tỷ tỷ của bệ hạ, không yêu hồng trang mà yêu võ trang, mười lăm tuổi đã theo lệnh mà đóng giữ biên quan, đến hai mươi tuổi mới lập gia đình, vì thế nàng chọn người quen thuộc nhất, nàng gả cho binh mã đại nguyên soái Hạ Triều ngay lúc đó, hai người đều là võ tướng, chơi thân với nhau, bàn luận không được thì cầm trường thương mà đánh, còn chống chế là để luận bàn, sau đó bọn họ có con. Trưởng công chúa Định An không có gì thay đổi, nhưng Hạ Triều cống hiến cho quốc gia nhiều năm như vậy lại vì con mình mà cân nhắc, hoàn cảnh ở biên quan khổ cực, hắn đề nghị với Định An mang theo đứa nhỏ hồi binh, nhưng Định An không bỏ xuống được chiến trường. Hạ Triều liền một người tử biên quang mang đứa nhỏ đi tới Lạc Thành

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play