Người nhân bản vẫn luôn bị cấm tồn tại, bởi vì cho dù về mặt luật pháp hay đạo đức, sự tồn tại của người nhân bản đều là một đề tài rất có tính tranh luận. Không phải là không có ai nghĩ đến thông qua cơ thể của người nhân bản chữa khỏi cho một bệnh nhân bị bệnh hiểm nghèo khác, nhưng người nhân bản cũng không phải là không có suy nghĩ của mình, cũng không phải là không có cảm giác.
Cho nên, người nhân bản cũng là người, cho dù sự ra đời của người đó đã được định trước là sẽ không có sinh mệnh lâu dài.
Ít nhất, Phong Quang cảm thấy như vậy.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng đối với sự im lặng của cô:
"Sau đó tôi mới biết, Hàn Trần bị gửi nuôi ở nhà ông quản gia. Cậu ấy đi học giống như người bình thường, sống cuộc sống từ trước đến nay tôi chưa từng được trải qua. Có lẽ tôi nói như vậy... cậu sẽ cảm thấy tôi giả dối, nhưng Hàn Trần có thể sống cuộc sống của người bình thường, tôi rất vui vẻ."
"Vậy cậu thì sao?"
Cô thấp giọng hỏi, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra chút run rẩy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play