Lúc này Phong Quang thật sự rất yên tĩnh, sau khi bị Bạch Trí ôm lên xe, bả đầu cô liền hướng qua chỗ khác, không cho Bạch Trí nhìn đến biểu tình của cô, nhưng cô dường như quên mất là cửa kính thủy tinh sẽ phản chiếu gương mặt của cô.
Một con người kiêu ngạo sẽ không để người khác nhìn thấy mình khóc, Bạch Trí rất hiểu loại cảm xúc ấy, nhưng, loại cố chấp này ở trên người cô tại sao lại khiến hắn cảm thấy rất muốn cười đây? Đại khái là mỗi người đều có thói hư tật xấu là thích nhìn người gặp họa.
Nhưng cô không om sòm làm hắn cảm thấy có chút không quen.
Bạch Trí cởi áo khoác ra ném lên người cô, áp lên mặt cô, cô lập tức kéo áo làm lộ đầu ra, Bạch Trí thản nhiên nói: “Không muốn tôi nửa đường đem cô ném xuống thì đừng để tôi nhìn thấy mặt cô.”
Phong Quang bất động.
Bạch Trí thu hồi tầm mắt, quả nhiên, không nhìn thấy gương mặt cô liền cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế phóng tới hai chân trần của cô. Bàn chân nhợt nhạt tinh tế bởi vì đi trên mặt đất mà dơ bẩn không ít, nhất là vệt màu đỏ ở gót chân đó, thật sự… rất chướng mắt.
Một cuộc điện thoại gọi đến, Bạch Trí cuối cùng cũng có lý do đem ánh mắt chuyển đi, hắn tiếp nhận cuộc gọi, bên kia là boss của hắn Tống Mạch.
Giọng nói của Tống Mạch ẩn chứa cao ngạo không ai bì nổi, “Bạch Trí, cậu đang ở đâu?”
“Trên đường trở về từ ngoại ô.”
“Ngày mai tôi có việc, sẽ không đến công ty, mọi việc đều giao cho anh xử lý.” Tống Mạch không hỏi hắn tại sao lại đi ngoại ô, chỉ là bên kia Tống Mạch còn hơi hơi vọng đến âm thanh tức giận của phụ nữ.
Tống Mạch cùng với Thu Niệm Niệm… Đúng rồi, nếu không phải tình huống đột xuất, Bạch Trí phải đang lái xe tiếp người của Tống Mạch.
Bạch Trí hai mắt híp lại, “Đã biết, tổng tài.”
Điện thoại kết thúc rất nhanh, đoạn đường kế tiếp đều là cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh không chỉ là Phong Quang, còn có Bạch Trí, trong điện thoại Tống Mạch xuất hiện giọng nói của nữ, làm cho hắn để ý rất nhiều, hắn biết rõ bản tính trăng hoa của Tống Mạch, mà khi tiếp xúc vài lần với Thu Niệm Niệm, cô thật quá mức ngu xuẩn, có thể nói khác đi là quá mức ngây thơ… Nhưng hắn cũng không có lý do để đến chỗ Tống Mạch bây giờ.
Đến tới trung tâm, Bạch Trí tìm một chỗ dừng xe, hắn nhìn đến Phong Quang tới giờ vẫn còn trầm mặt không nói chuyện, nghĩ nghĩ, xốc lên áo khoát che trên đầu cô, cô đã nhắm hai mắt dựa vào ghế ngồi mà ngủ.
Ngày hôm nay có lẽ là ngày mà Bạch Trí cảm thấy bất lực nhất trên đời, hắn vốn định đánh thức cô để cô tự mình bắt xe trở về, nhưng khi nhìn đến hai hàng nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, tay đang định lay tỉnh cô dậy không tự giác đặt lên khoé mắt kia.
Cô nhắm nghiền hai mắt, tư thế dựa vào ghế ngồi ngủ xem ra làm cho cô mười phần không thoải mái, nhưng bộ dạng cô ngủ mà không nói một lời mới làm cho người ta nhận ra gương mặt cô cực kỳ tinh xảo, một cô gái vô cùng mềm yếu.
A, cái khí phách không sợ trời không sợ đất lần đầu gặp đó đã đi đâu rồi?
Theo bản năng châm chọc trong lòng một câu, Bạch Trí lại ý thức được hiện tại mình đang làm chuyện gì mà thu hồi tay, hắn nhíu mày, loại tâm trạng này làm cho hắn cảm thấy chính mình có chút ngây thơ, mà ngày hôm nay có rất nhiều hành động chứng minh hắn rất không bình thường.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Tại cửa một khách sạn, người đàn ông dáng người cao ốm xuống xe, tiếp theo hắn đi qua bên kia chiếc xe, ôm ra một cô gái xinh dẹp. Cô gái an ổn ngủ ở trong khuỷu tai vững chãi của hắn, cho dù gương mặt của hắn không hề thay đổi thì trong ánh đèn ban đêm cũng có vẻ cũng không lạnh lùng đến thế.
Cô gái đứng trước đại sảnh bụm mặt kêu một tiếng, không chỉ cô, mà những cô gái đi ngang qua đều nhìn thấy một đôi nam anh tuấn, nữ xinh đẹp làm họ không thể cưỡng lại mà trở nên háo sắc.
Cho dù thế nào đi nữa, mỗi ngày mặt trời vẫn sẽ xuất hiện ở đằng Đông, mà sáng sớm hôm nay, có rất nhiều cô gái độc thân cảm thấy tức giận.
“Bây giờ có một tin tức đang truyền đi, tối hôm qua Tống Mạch tổng tài công ty Trát Nam bị chụp với một người phụ nữ gặp nhau ở hộp đêm, mọi người đều biết, Tống Mạch 18 tuổi làm tổng tài công ty Trát Nam đến nay vẫn còn độc thân, luôn được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim, lần này cô gái đi theo hắn là gặp dịp thì chơi, hay lại là yêu đương nghiêm túc? Mời xem video đưa tin.”
Hình ảnh chuyển từ phóng viên đến đoạn video, Tống Mạch lúc đó phát hiện bị chụp trộm. Hắn có thói quen trưng ra khuôn mặt lạnh như Diêm vương lại lôi kéo một cô gái đang không tình nguyện mà theo hắn cười đi tới trước máy quay, có thể nhìn thấy màn hình rung lên, xem ra nhiếp ảnh gia bị dọa cho kích thích rất lớn.
Cô gái cố gắng cúi đầu không muốn mặt bị quay đến, nhưng Tống Mạch lại đặt tay lên lưng cô, không cho cô thoát đi, tay kia thì nâng lên cằm của cô gái, sắc mặt Thu Niệm Niệm trắng bệch bởi vì mặt nàng toàn bộ bị máy quay quay được.
“Tất cả những ai xem được nên nhớ, cô gái này bây là đồ thuộc về tôi.”
Một câu tuyên bố cực kỳ độc đoáng khi truyền qua các phương tiện truyền thông khác nhau thật dễ gây bão lớn.
“Phong Quang, đã xem qua video đó chưa?”
“Con đã xem rồi.” Phong Quang dựa vào giường, bên kia điện thoại là cha của cô, cũng là lão tổng của tập đoàn Hạ thị, vừa tỉnh lại cảm giác còn mơ hồ không hiểu bản thân tại sao lại ở khách sạn, kết quả cha cô ở thế giới này gọi điện tới, hơn nữa cô còn xem qua tin tức mới nhất ngày hôm nay.
“Cha không cần biết bây giờ con đang ở đây, buổi tiệc tối hôm nay, con phải tham gia, thông cáo cho mọi người biết con mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Tống Mạch.”
“À.”
Thái độ cho có lệ này làm cho người đàn ông trung niên muốn nói không thành lời, “Bây giờ con nghĩ thế nào cũng được, trang điểm xinh đẹp một chút, tối hôm nay con phải làm thiên kim hoàn mỹ nhất của nhà họ Hạ.”
Điện thoại chấm dứt.
Không phải chỉ là một buổi tiệc thôi sao? Có kinh nghiệm từ vài thế giới trước, Phong Quang đã từng tham gia không dưới mười lần các buổi tiệc hoành tráng khác, hôm nay cô không chỉ trang điểm cho chính mình trở thành cô gái diễm lệ nhất mà còn dùng sắc đẹp của mình, từng bước một… làm cho bản thân chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng Bạch Trí.
Hất chăn ra, cô sờ sờ gót chân sau đã được dán băng urgo, lại nhìn thấy đôi giày vải đế bằng được đặt cạnh giường, cô chậm rãi bật cười.
Buổi tiệc ở Hạ gia đều chỉ mời những người nổi tiếng, huống chi đại tiểu thư Hạ gia còn có thân phận là vợ chưa cưới của Tống Mạch, lựa chọn thời điểm này tổ chức dạ tiệc, xem ra cũng chỉ vì cái tin tức nóng hổi kia, cô mới du học trở về, thật không ít người cảm thấy hiếu kỳ về cô.
Tất nhiên là Bạch Trí cũng có mặt ở bên trong, dạ tiệc hôm nay cần phải có đại biểu của công ty, đại biểu này không phải tiểu thư Hạ gia hôn phu của Tống Mạch, mà là thư ký của hắn, Bạch Trí. Hôm qua Tống Mạch từng nói khi gọi điện, mọi việc hôm nay đều giao cho Bạch Trí giải quyết, buổi tiệc hôm nay cũng vậy.
Tống Mạch có hôn thê, Bạch Trí tất nhiên cũng biết, bất kể là chuyện gì có liên quan đến Tống Mạch, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Tuy vậy, thiên kim Hạ thị xuất ngoại gần mười năm hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc, điều tra cũng chỉ thu được hình ảnh trước đây mà thôi.
Một tia u ám xẹt qua mắt hắn, tập đoàn Hạ thị thực lực không thể xem thường, đối với kế hoạch của hắn nhất định có trở ngại, Tống Mạch không thể có được thế lực của nhà họ Hạ.
Ánh đèn bỗng dưng dịu xuống, mọi người yên tĩnh cùng nhìn về một bóng người đang chậm rãi bước ra từ bên kia.
Cô từng bước đi xuống bậc thang, từng lọn tóc dài buông xuôi trước ngực, váy áo trắng thuần càng làm nổi bật da thịt như tuyết, dưới ánh đèn như sen trắng thản nhiên nở rộ, giày thủy tinh cao gót trong suốt khoe ra chân nhỏ dài mà trắng noãn, lại giống như bách hợp say mê lòng người, gương mặt tinh xảo không tỳ vết, tóc xoăn rủ xuống bên má, môi đỏ mọng hơi hơi giương lên, có thể được cô liếc mắt nhìn tới đều đã đáng giá xa xỉ.
Nhưng Bạch Trí biết, cô đang nhìn hắn, từ khoảnh khắc cô xuất hiện, ánh mắt cô nhìn anh chưa từng chuyển hướng.
Hắn đang được một yêu tinh để mắt đến.